Nguyễn Đại Tâm Nó vố là một đứa tật nguyền.Từ nhỏ chân của nó đã co quắp phải nằm trên giường hay được người khác đẩy trên xe lăn, nó chưa bao giờ được chạy tung tăng ngoài phố như mấy đứa bạn cùng tuổi bởi thế nó rất thèm cái cảm giác đôi chân trần của mình chạm xuống đất
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Không thể nói yêu anh.... Không thể nói yêu anh....Nguyễn Đại TâmNó vố là một đứa tật nguyền.Từ nhỏ chân của nó đã co quắp phải nằm trên giườnghay được người khác đẩy trên xe lăn, nó chưa bao giờ được chạy tung tăng ngoàiphố như mấy đứa bạn cùng tuổi bởi thế nó rất thèm cái cảm giác đôi chân trần củamình chạm xuống đất vui tươi như bao người, nó cũng thích tắm mưa nhưng nó chỉcó thể ngồi tần ngần trên xe nhìn tụi vui đùa, thèm lắm một lần được thả mình cùnghạt mưa đầu mùa, chắc là lãng mạn lắm, nó nghĩ vậy.Ngày xưa khi anh hai nó cònở nhà anh thường cõng nó đi chơi, nó vui rơn người mỗi lần ngồi trên lưng anh, nóbiết rằng anh hai là người thương nó nhất trên đời này, lúc anh lên thành phố họcnó buồn ghê lắm, nằm ì trên giường úp mặt vào gối, anh lại gần tạm biệt nó:-Anh đi học nha, khi nào anh về anh sẽ đưa em đi chơi, chịu không?Nó ngước mặt lên, mắt long lanh:-Thì anh hai cứ đi đi lo cho em làm gì chứ?Anh lè lưỡi chọc nó:-Lại nhõng nhẽo nữa rồi kìa, thôi anh đi nha không thôi lại trễ xe nữa, tạm biệtcưng.Nó nhìn anh khuất xa khỏi tầm mắt, nước mắt rơi từng dòng ướt cả gối nằm mặccho mẹ nó có dỗ dành thế nào nó cũng không chịu nín, 17 tuổi rồi mà vẫn cứ nhưtrẻ con.Đàu hè anh hai về chơi mang đủ thứ quà cáp tặng cả nhà nhưng đối với nó có anhcòn hơn cả hàng khối quà xa xỉ khác, thấy anh nó mếu máo nên anh trêu nó là trẻcon, rồi nó dỗi, nó giận bắt anh phải xin lỗi ríu rít.Trời mưa nó nhõng nhẽo đòi anhcõng ra ngoài tắm mưa, anh đưa nó lang thang khắp ngõ dưới những hạt mưa trongveo, nó hỏi anh trong tiếng gió:-Ở trên Sài gòn có gì vui không anh?-Cũng vui lắm nhưng bận học có đi đâu được đâu nên anh thấy cũng bình thườngthôi.Còn em ở dưới này có gì vui kể anh nghe được không nè.Nó tự dưng ủ dột:-Em thì có gì mà vui cứ ngồi ở nhà miết, đâu như người khác được đi lại bìnhthường mà anh hỏi em có vui hay không chứ.Anh an ủi nó trong tiếng mưa tí tách, bước chân anh chưa bao giờ nặng nhọc cả khiđang cõng nó trên lưng:-Thôi nào đừng bi quan vậy chứ, em còn có ba có mẹ còn có cả anh hai nữa mà,đừng để chuyện đó làm nhóc ngốc của anh phải buồn phiền, mạnh mẽ lên nghechưa.Nó vui vẻ trở lại khi nghe được những lời nói đó của anh, chợt trái tim nó rộn ràngmột niềm vui khó tả nó muốn anh là của riêng mình không muốn sẻ chia anh cùngbất cứ người nào khác, sao tự dưng nó thấy chính nó ích kỷ đến như vậy.Hết hèanh hai về Sài gòn bỏ nó ở lại, cứ mỗi chiều là nó đẩy xe ra ngoài sân trông ngóngvề nơi anh đang sống và tự hỏi lòng bây giờ anh thế nào rồi, nó vẫn như vậymãi.Trong thế giới lẻ loi của riêng mình nó thật thấy cô đơn, trơ trọi từ nhỏ đến giờchẳng ai thèm làm bạn với nó chỉ mỗi anh hai là quan tâm nó nhất, thương nó nhấtlàm nó cứ ngỡ anh hai không là anh trai của nó nữa mà là người nó yêu, có đôi lầnnó mơ thấy mình có thể đi lại bình thường cùng anh vui đùa trên đồng cỏ xanh rì ởnơi đó chỉ có nó và anh cùng tình yêu thầm kín mà nó cố giấu che, rồi anh gọi điệnvề nói sẽ đưa bạn gái của anh về ra mắt cả nhà, tin đó làm nó sốc và buồn nó cứhỏi mẹ nó có phải là thật không, mọi thứ dường như sụp đổ trước mặt bỗng dưngnó lo sợ anh sẽ bỏ rơi nó, nó sợ anh sẽ đi khỏi thế giới riêng của nó và anh để mưucầu cho riêng anh hạnh phúc mới, hụt hẫng đến mức không thể nói thành lời, bâygiơ sao nó ghét bản thân mình quá sao nó không bình thường như bao người, saonó lại là em của anh cơ chứ, nó dằn dặt vì số phận của chính mình.Mùa mưa kéo về vội vã làm nó cũng cảm thấy bất ngờ, anh đưa bạn gái anh quaphố nhỏ vào nhà, chiếc ô tím thẫm che đầu cho cả hai làm nó thấy ghen tứ lạkì.Bạn gái anh rất xinh, tóc cô ấy đen dài và đôi mắt long lanh đượm buồn, mẹ nócứ tấm tắc khen cô gái đó mãi còn nó thì khác cứ im lặng nhìn hai người họ thânmật, một lần bạn gái anh lại bên giường nó:-Chị thấy em không được vui, có chuyện gì không kể cho chị nghe với.Nó chẳng buồn đáp lại mà quay mặt chỗ khác, thấy vậy anh hai đến hỏi:-Sao chị hỏi mà em không trả lời vậy.-Mặc em hai người ra ngoài đi để em ngủ.Không biết tại sao nó lại trở nên như thế, ngày xưa có khi nào nó hay bực dọc khóchịu thế này đâu nhưng cái gì cũng có lúc thay đổi bởi anh cũng đã đổi thay thì nócó khác đi thì cũng có sao, nó hay khóc đêm nào cũng vậy khi thức giấc nó cảmnhận khóe mắt ướt mềm, đau khổ đến nát lòng vì nó biết rằng anh không còn là củariêng nó nữa, ngày mưa anh và cô gái kia chạy đùa dưới mưa nước mắt lại rơinhưng đành lặng im không nói.Một buổi tối có mưa nặng hạt, anh vào phòng nóngồi xuống chiếc ghế gỗ, lặng lẽ như gió:-Anh nghĩ em không có cảm tình lắm với chị Vân đúng không?-Em không có-nó bực dọc trả lời.Anh lại nói tiếp:-Thật không, anh thấy mỗi khi nhìn Vân là em khó chịu ghê lắm.-Em nói không có mà-nó mếu máo trả lời-anh nghĩ em thế thì cứ nghĩ đi bây giờanh ra ngoài để em được yên.Anh bước ra ngoài để lại mỗi mình nó, khoảng trống trong lòng ngày càng lớn bâygiờ nó muốn thét lên với anh rằng em yêu anh lắm anh biế ...