Danh mục

Ký ức màu xanh...

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 465.51 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Thu Hiền

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

thập cẩm Tình trạng : Hoàn **** Hôm nay bé diện một chiếc váy màu xanh bạc hà cùng đôi giày màu trắng tuyệt đẹp. Trông bé xinh đẹp hơn bao giờ hết. Bé đích thực là nàng công chúa trong những câu chuyện cổ tích màu nhiệm...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ký ức màu xanh... Ký ức màu xanh... Tác giả : Ryan Thể loại : thập cẩm Tình trạng : Hoàn ****Hôm nay bé diện một chiếc váy màu xanh bạc hà cùng đôi giày màu trắngtuyệt đẹp. Trông bé xinh đẹp hơn bao giờ hết. Bé đích thực là nàng công chúatrong những câu chuyện cổ tích màu nhiệm...-Tặng em chiếc vòng này đi!-Dơ rồi mà vẫn thích sao?-Ừ.-Để anh làm tặng em cái khác.-Không. Em chỉ thích cái này thôi.-Ối, mưa! Thích quá!-Mưa bẩn bỏ xừ đi. Có gì hay?-Sẽ có ngày anh yêu mưa cho mà xem.-Cho em ăn với.-Không thích ăn chung.-Con trai gì mà keo kiệt.-Này, đây!Nó giật mình tỉnh dậy vì cú phanh gấp của chiếc xe buýt. Đầu đau điếng sau khi bịva một cú trời giáng vào thành ghế trước và di chứng để lại là cái vết đỏ đỏ trêntrán đang có dấu hiệu chuyển dần sang tím đen. Nó rủa thầm cái thằng đi xe máychết tiệt nào đó vừa cắt đầu xe buýt làm đầu nó thành ra như thế này. Chỉnh lại tainghe, nó ngồi chờ đến bến kế tiếp. Trời vào thu rồi mà vẫn cứ níu kéo cái nắngbỏng rát của mùa hè làm chi. Còn vấn vương điều gì, chờ đợi điều gì nữa?Thoát khỏi được chiếc xe buýt tử thần, nó hít lấy hít để bầu không khí trong lànhbù lại cho nửa tiếng chịu đựng mùi xe, mùi mồ hôi của mấy chục con người trongcái xe bé tẹo. Chỉ cách nhau có một cánh cửa thôi mà cứ như là thiên đường và địangục vậy. Tận hưởng thiên đường chưa được bao lâu thì nó đã bị kéo tụt xuốngmặt đất khi bọn bạn gọi điện giục “Mày có nhanh lên không. Thầy điểm danh đếnvần B rồi!”. Có lẽ hôm nay nó không nên đi ra đường.Sau khi chính thức “được” nghỉ học môn Văn hóa kinh doanh từ giờ đến hết kỳcùng với lời “dặn dò” của thầy giáo: “Kỳ sau có đăng ký học lại mà lại phải gặp tôithì cứ tự giác hủy đi nhé!”, nó quyết định đi “tự kỷ” ở sân bóng rổ. Đấy, những lúcnhư thế này chỉ có bóng bánh mới làm con người ta hạnh phúc thôi.Hành xác bản thân bằng một tiếng đập bóng liên tục, nó nằm vật xuống sàn. Nótưởng tượng có bao nhiêu mồ hôi trên cơ thể nó đang bốc hơi hết lên rồi theo mộtnguyên lý loằng ngoằng gì đó sẽ hình thành nên những đám mây nhỏ xinh trôi lữnglờ trên đầu. Rồi chúng hết dễ thương khi chuyển sang tông màu xám xịt và “ẦM!”,sẽ có một cơn mưa rơi xuống người nó. Ôi, cảm giác mới mát mẻ làm sao!Bé ngồi im, chăm chú nhìn nó chơi bóng trên sân cứ như thể nó là thực thể duynhất giữa hàng trăm con người đang hò reo cổ vũ ầm ĩ cả nhà thi đấu vậy. Ánhmắt bé, cái ánh mắt đầy ma lực ấy, lúc nào cũng ám ảnh nó. Nó chẳng quen bé. Bétên là gì, học lớp nào, trường nào hay bao nhiêu tuổi, nó chẳng biết. Nó sẽ khôngbiết đến sự tồn tại của bé nếu như bé không cứ lần nào nó thi đấu cũng là ngườiđến sớm nhất và rời khỏi nhà thi đấu này muộn nhất. Hơn một lần nó nhìn vế phíabé. Và điều thú vị là bé chẳng hề né tránh cái nhìn của nó như phần lớn “fan” hâmmộ. Thỉnh thoảng hai đứa chiếu tướng nhau đầy thách thức như thể để xem ai sẽphải là người chịu thua mà lên tiếng làm quen trước. Nó thắng. Bé cầm chiếc khănsấp nước vẩy vẩy vào người nó trong khi nó đang “nằm ngủ” trên sân làm nó giậtmình. Nó mở mắt tính xem thằng nào trêu mình thì thấy bé.-Anh có mát không?Nó luống cuống đứng dậy. Lần đầu tiên khoảng cách giữa nó và bé không phải lànhững hàng ghế khán giả xanh lét. Bây giờ khoảng cách đó chỉ là vài chục cen-ti-met.-Ê! Không phải mày tính ngủ luôn ở đây đấy chứ?Tiếng Minh Mốc oang oang làm những đám mây của nó biến mất cùng bé. Thằngchết tiệt!-Mày đến đây làm gì? Nó hỏi.-Ơ hay, tao quan tâm đến mày, sợ mày bị buồn nên đến hỏi thăm. Không được à?-Buồn nôn quá đi ông ơi. Rủ mấy thằng nữa ra quán ông già đê. Hôm nay tao cólinh cảm là tao sẽ thắng.-Ô tê! Ô tê!Nó nhặt bóng rồi khoác vai Minh Mốc đi. Ở đâu đó, những đám mây lơ lửng chầmchậm trôi, một nơi mà nó chẳng bao giờ ngước mắt lên nhìn.-Đến đón em đi.Bé nhắn tin.-Anh đang bận.Tại sao bé lại nhằm vào lúc mà nó sắp thắng đến nơi rồi để mà nhắn tin thế này.-Em đang đứng đợi ở cổng trường.-Em bắt xe về được không?.Bé không nhắn trả lời nó. 5 phút rồi 10 phút trôi qua. Sự im lặng từ chiếc điệnthoại làm nó suốt ruột đến bực mình. Bé lại chơi trò xem ai “lì” hơn với nó. Béđúng là rắc rối và phiền phức. Nó kéo ghế với lấy ba lô phóng thẳng đến trườngmặc kệ cho các “chiến hữu” đang không ngừng **** rủa nó đằng sau.Bé ngồi thu lu, tựa lưng vào cánh cổng hoen ố sắt rỉ của ngôi trường già nua, taybấm bấm nghịch điện thoại nhưng rõ ràng là chẳng hề chú tâm một chút nào cả.Chốc chốc lại nghển cổ lên xem có nhìn thấy bóng dáng quen thuộc nào không. Đểđến khi nhìn thấy nó hớt hải chạy xe đến thì chỉ còn biết òa lên khóc.-Em… bị giật… mất… túi xách… rồi!-Anh biết rồi. Không sao đâu.Nó chìa gói khăn giấy ra trước mặt bé nhưng bé chạy thật nhanh đến ôm chầm lấynó. Lần đầu tiên nó thấy mình cần phải mạnh mẽ và vững vàng để trở thành chỗdựa cho ai đó và chỉ của ai đó thôi.Cảm giác tội lỗi đ ...

Tài liệu được xem nhiều: