Thời gian qua cộng đồng học sinh ở Anh và Việt Nam có xôn xao về tai nạn giao thông đã cướp đi sinh mạng bạn Zany Nguyễn, học sinh cũ của trường Ams khóa 07-10... Câu chuyện như món quà nhỏ dành cho bạn..." "Tạm biệt tình yêu của anh, Tình yêu của anh, người mà anh nghĩ anh sẽ dành trọn cả cuộc đời này để bảo vệ, người mà anh những tưởng còn quan trọng hơn chính bản thân. Anh giờ đã hiểu tại sao em chẳng bao giờ chịu hứa một thứ gì, vì nếu có...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Lá thư tới thiên đườngKì cuối: Lá thư tới thiên đườngThời gian qua cộng đồng học sinh ở Anh và Việt Nam có xôn xaovề tai nạn giao thông đã cướp đi sinh mạng bạn Zany Nguyễn, họcsinh cũ của trường Ams khóa 07-10... Câu chuyện như món quà nhỏdành cho bạn...Tạm biệt tình yêu của anh,Tình yêu của anh, người mà anh nghĩ anh sẽ dành trọn cả cuộc đời nàyđể bảo vệ, người mà anh những tưởng còn quan trọng hơn chính bảnthân. Anh giờ đã hiểu tại sao em chẳng bao giờ chịu hứa một thứ gì, vìnếu có thì bây giờ em đã là 1 kẻ thất hứa rồi. Giờ anh thấy ân hận rấtnhiều, đáng lẽ ngày ấy anh đừng hứa quá nhiều, anh toàn hứa những thứmình không thể làm. Lẽ ra anh không nên hứa sẽ yêu em , sẽ bên em mãimãi để bây giờ chỉ riêng việc đi theo em mà anh cũng không có đủ dũngcảm để làm được. Anh thật sự nhớ em rất nhiều, nhớ đến nỗi tưởngchừng bản thân không thể thở nỗi vì đắm chìm trong sự nhớ nhung daidẳng. Từng góc phố, từng nẻo đường anh đi qua đều thấp thóang đâu đóhình bóng của em, ánh lên nụ cười của em. Anh càng bảo bản thân mìnhphải quên thì chỉ càng thêm nhớ em nhiều hơn, thật là trớ trêu phảikhông em?Viết đến đây, Vũ Phong nhớ đến quá khứ khi xưa còn Phương của anh.Anh vẫn không thích dùng những từ mang tính chất sở hữu vì chẳng cóthứ gì hiện hữu thật sự là của mình, nhưng đối với Phương thì anh luônmuốn cô là của riêng mình.Anh viết thư này chẳng phải để trách móc em vì đã bỏ anh lại một mìnhtrơ trọi giữa cuộc đời này, anh chỉ muốn có một câu trả lời cho nhữngthắc mắc trong anh. Anh nhiều lần tự hỏi em có thật sự thuộc về anh haykhông? Hay em cũng như bao người khác đến rồi lại đi? Nhưng rồi anhlại tự biện hộ rằng em đã từng yêu anh thật và anh chính là định mệnhcủa em, anh phải tin tưởng vào em chứ.Tình yêu của anh, anh đã từng đau đớn vô cùng, đến bây giờ nỗi đau vẫncòn âm ỉ không dứt. Anh đã tự hỏi rằng mình có thể bao giờ bớt yêu em?Và anh đã có câu trả lời cho chính mình. Xin lỗi vì có thể làm em lo lắngcho anh nhưng tình yêu của anh đối với em chưa bao giờ thay đổi. Xacách chỉ làm cho tình yêu đấy càng mãnh liệt thêm. Tình yêu của anh làlửa, em là dầu, còn sự xa cách này là oxy. Dầu và oxy làm ngọn lửa càngbừng cháy dữ dội. Anh mỗi ngày mỗi yêu em thêm một chút. Càng yêuem nhiều thì anh càng đau hơn rất nhiều.Nếu anh biết mình yêu emnhiều thế này thì có lẽ ngay từ đầu tiên chúng ta gặp nhau anh đã cầuhôn em rồi. Anh luôn nghĩ đàn ông chỉ được khóc 3 lần trong đời, vì thếem yêu, anh sẽ chẳng bao giờ rơi nước mắt vì em thêm lần nào nữa. Nỗiđau gặm nhấm trái tim anh nhưng anh không thể biểu hiện ra ngoài,nước mắt chảy ngược vào trong sao quá đắng cay.’Anh biết anh chẳng khóc được nữa, nỗi đau này dường như đã trở thànhmột cơn nghiện. Anh nghiện cảm giác được bơi trong sự hoài niệm,được đau cho chuyện tình dang dở của họ, vì sự thật quá phũ phàng đốivới anh, sự thật là Phương chẳng còn bên anh. Quãng đường đời phíatrước còn dài mà chỉ mình anh bước đi một mình trên con đường đó.Biết bao giờ anh mới có thể gặp lại em? 5 năm, 10 năm hay 20 năm?Anh không biết. Chẳng có thắc mắc nào của anh mà anh có thể trả lờimột cách chắc chắn. Nhưng em yêu, một điều anh chắc chắn rằng dù baolâu đi nữa thì anh vẫn có thể chờ. Gặp lại em là lẽ sống của anh, là tất cảnhững gì anh ao ước. Thế nhé em! Chúng ta lại gặp lại nhau một ngàynào đó. Anh mãi yêu em, tình yêu của anh.Anh gấp đôi tờ giấy lại rồi đốt nó, Vũ Phong vốn không phải là ngườimê tín, anh không tin vào sự tồn tại của một thế giời ngoài thế giới anhđang sống nhưng bây giờ, Vũ Phong buộc phải tin vào nó. Anh muốn tinrằng Phương đang ở đâu đó chờ anh, anh muốn tin rằng chút sám hốicủa anh sẽ tới được chỗ Phương. Khi cô ra đi, anh vẫn còn chưa kịp nóimột lời xin lỗi. Những ngày tháng cô vì anh mà đau khổ, anh vẫn chưakịp xin cô tha thứ.Một cơn gió vô tình thổi đống tro tàn trong tay Vũ Phong, những mảnhtro xám cuối cùng của một mối tình vô vọng bay cao mãi rồi chìm vàomàn sương khói mờ ảo. Vũ Phong buồn bã nhìn theo đám tro tàn. Anhbiết rõ một điều từ nay về sau anh sẽ chẳng bao giờ quay lại đây một lầnnữa.Hà Anh chỉ dám đứng nhìn Vũ Phong từ phía xa, cô nắm chặt tay VânTrang hơn rồi thở dài. Cái thở dài chua xót tiếc thương cho một tình yêukhông thành. Hà Anh luôn tin ông trời rất công bằng , cô luôn nghĩ rằngnhững người yêu nhau rồi sẽ đến được bên nhau. Những niềm tin ấydường như đã vỡ vụn sau sự ra đi mãi mãi của Phương. Hà Anh ngàn lầntrách cứ ông trời sao quá bất công lấy đi hạnh phúc của Phương khi côđã gần chạm tay đến nó. Bên ngưỡng cửa thiên đường , người ta vẫn cóthể rơi xuống địa ngục ngay lập tức.Đứng bên cạnh Hà Anh, Vân Trang cũng yên lặng. Cái ngày bệnh việngọi điện cho cô nói rằng Phương bị một chiếc xe đâm vào, một nửa tráitim của Vân Trang dường như cũng chết theo người chị em xấu số đórồi.Một giọt nước mắt trên khóe mi Vân Trang, cái hình ảnh của Vũ Phonghôm nay ...