Em gục đầu vào vai tôi mà khóc. Những cánh bồ công anh chỉ còn mờ nhòe trước mắt. Quên đi để tiếp tục yêu thương. Anh hàng xómLần đầu tiên tôi gặp anh ấy là khi thấy anh trong một chiếc quần lửng và áo phông trắng, cầm một chiếc đèn pin soi trên hành lang khu nhà trọ và bước đi chậm rãi, khẽ khàng.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Lặng nhìn gió bay điLặng nhìn gió bay điEm gục đầu vào vai tôi mà khóc. Những cánh bồ công anh chỉ còn mờ nhòetrước mắt. Quên đi để tiếp tục yêu thương.Anh hàng xómLần đầu tiên tôi gặp anh ấy là khi thấy anh trong một chiếc quần lửng và áo phôngtrắng, cầm một chiếc đèn pin soi trên hành lang khu nhà trọ và bước đi chậm rãi,khẽ khàng. Những nét nhìn thoáng qua vội vã khiến tôi cũng không để tâm lắm vàoanh hàng xóm mới này.- Em làm gì ở đây vào giờ này? Không ngủ à?Một tiếng nói nhẹ nhàng cất lên xóa tan bầu không khí yên lặng, tôi quay ra bắtgặp ánh đèn pin đang chiếu vào mặt. Tôi nhíu mày.- Em đang khóc à? Có chuyện gì thế?Tôi vội vàng quay đi lau nước mắt.- Em không sao. Anh đi đâu về muộn vậy?- Anh xuống tầng hai chơi. Nhưng… anh thấy nước mắt em rơi mà… ừm, nếu emkhông muốn nói thì thôi vậy. Vào nhà ngủ đi, con gái gì mà thức khuya.- Bà em ốm, anh ạ. Em nhớ nhà quá!Tôi nhìn anh với ánh mắt đẫm nước và buồn rầu. Anh ngạc nhiên nhìn tôi vàdường như trong mắt anh còn đầy những điều tò mò muốn hỏi. Nhưng tôi khôngthấy anh nói thêm điều gì. Anh nhẹ nhàng tiến gần và đứng bên cạnh tôi. Chúng tôicùng dựa vào lan can và cùng nói chuyện.- Hồi nhỏ anh sống với ông bà nội, bố mẹ anh đi làm. Trong nhà chỉ có ông bà làthương yêu anh nhất, lo cho anh, chơi với anh. Năm anh học lớp sáu thì ông nộimất. Mỗi lúc nhớ lại anh thấy buồn lắm. Nhưng anh không khóc. Anh cũng khônghiểu sao mình lại thế, có lẽ vì cho đến lúc ông nhắm mắt, anh vẫn luôn ở bên ông.Giờ xa nhà, không mấy khi về quê, nhưng cứ có thời gian là anh về thăm bà nội, vìanh yêu bà lắm, có khi còn yêu hơn bố mẹ mình ấy chứ.- Vậy anh không yêu ông bà ngoại à?- Ông bà ngoại anh ở xa lắm, anh không có điều kiện…- Em cũng thế. Từ nhỏ ở với bà nội… Nhưng thôi, không sao… ừm… thực ra chưabao giờ xa nhà lâu thế này nên chắc là em thấy nhớ nhà thôi.- Có muốn uống chút cà phê không? Thức đêm nói chuyện nhé.Ánh mắt anh trong trẻo và đầy tinh nghịch. Anh cười vui vẻ và nhìn tôi xem ý tôithế nào. Tôi gật đầu. Không hiểu sao mình lại đồng ý lời mời thức đêm nói chuyệnvới một người lần đầu tiên bắt chuyện nữa. Từ lúc tôi chuyển đến xóm trọ nàycũng gần một tháng, nhưng chưa quen nhiều người, cũng không biết tên ai và cũngchưa chủ động nói chuyện với ai. Nhà trọ tôi ở là một ngôi nhà năm tầng, tầng mộtlà nhà chủ; 3 tầng trên cho thuê, mỗi tầng có ba phòng; tầng 5 để phơi quần áo.Phòng anh ấy ở ngay cạnh phòng tôi nhưng chúng tôi chưa bao giờ nói chuyện haychào hỏi nhau. Tôi cũng không phải là người dễ thích nghi, gặp ai cũng bắt chuyện.Không hiểu sao trước lời mời của anh, tôi lại gật đầu đồng ý. Tôi không biết nữa,trong đầu tôi lúc này chỉ là nỗi buồn và nhớ nhà. Tôi muốn có người nói chuyệncùng, và cũng không muốn đi ngủ bây giờ.- Em đợi một lát nhé, đợi cà phê chảy đã. Nói cho em biết anh là người pha cà phêrất ngon đấy. Em xem, giọt cà phê chảy từ từ nhưng không chậm, không nhanh.Màu nó phải thế này này, không đen sì cũng không nhờn nhợt màu cánh gián. Nóichung là ngon. Em uống đường không? Một chút đường nhé!Anh đã đứng dậy pha cà phê từ bao giờ, tôi mải nghĩ quá. Anh nhanh nhẹn vào nhàđem chiếc bàn gỗ và hai cái ghế ra ngoài hành lang. Tôi thấy buồn cười trướcnhững lời liến thoắng của anh. Con trai gì mà nói nhiều quá vậy. Tôi mỉm cười vàbỗng dưng thấy trong lòng vui vui. Những niềm vui đến trong bất ngờ khi mìnhkhông có dự tính, chỉ đơn giản là cảm thấy vui và cười. Nhìn những giọt cà phêchảy trong cốc, tôi thấy nhẹ nhõm hẳn. Thảo nào khi có tâm sự hay những chuyệnkhông vui, người ta thường tìm đến sự tĩnh lặng trong những quán cà phê, nhìnnhững giọt đắng tí tách chảy mà lòng nồng nàn bâng khuâng với một chút xaođộng khó tả. Sự bình yên lúc ngắm nhìn ly cà phê, rồi nhấp từng ngụm, vị thơmnồng xao xuyến trong miệng làm tinh thần bỗng nhiên thư thái lạ.- Nghĩ gì ngẩn người ra vậy? Một chút đường sẽ làm tâm trạng em tốt hơn. Cà phêluôn đắng, nếu không đắng thì không phải cà phê. Một chút đường tuy không làmbớt đi vị đắng nhưng em sẽ thấy được vị ngọt. Cuộc sống cũng vậy. Em nên tìmthấy thật nhiều vị ngọt thay vì luôn thấy vị đắng.- Anh mời em uống cà phê để nói những điều này à?- Không, chỉ là anh thích uống và muốn em uống cùng thôi. Không uống cà phêlàm sao thức nói chuyện được.- Xem ra anh hay thức đêm nhỉ? – Tôi cười, tay nâng cốc cà phê hít một hơi dài.- Ừ. Anh thức để vẽ bài. Đêm khuya yên tĩnh, dễ tập trung. Nhưng con gái thìkhông nên thức khuya, không tốt cho sức khỏe.- Anh vẽ bài à? Anh học vẽ à? Anh là họa sĩ sao?- Không, anh học quy hoạch trường kiến trúc. Tất nhiên để vào trường anh thì phảibiết vẽ rồi. Em có muốn học vẽ không?- Không anh ạ. Em không biết vẽ. Anh đợi em nhé, em vào nhà lấy bánh quy. Thứcđêm phải có gì ăn không sẽ đau dạ dày đấy.Thế rồi chúng tôi cứ ngồi trên ghế, nhấp từng giọt cà phê. Những câu ch ...