Dáng người nhỏ nhắn, mái tóc buông dài đen mượt lả lướt, tà áo trắng tinh khôi bay phất phơ trong gió, cùng nụ cười tươi tắn tựa ánh nắng buổi sớm mai. Có một điều mà cả ba mẹ, bạn bè lẫn Hằng Nga đều chưa hề biết,
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Lặng Yêu Lặng YêuTác giả: Yun Le Chương 1: Cơn say nắngTôi vẫn thường lặng lẽ ngắm nhìn Hằng Nga qua cửa sổ phòng học. Dưới khoảngsân rộng với biết bao nữ sinh, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại cứ bị cuốn hút bởi chỉduy nhất hình bóng ấy… Dáng người nhỏ nhắn, mái tóc buông dài đen mượt lảlướt, tà áo trắng tinh khôi bay phất phơ trong gió, cùng nụ cười tươi tắn tựa ánhnắng buổi sớm mai. Có một điều mà cả ba mẹ, bạn bè lẫn Hằng Nga đều chưa hềbiết, chính cô ấy là động lực khiến một thằng vừa ham chơi, quậy phá, học hành bêtha như tôi lại có thể thi đậu vào trường cấp 3 công lập Trưng Vương này. Đơngiản bởi vì tôi đã vô tình xem được bảng đăng ký nguyện vọng của cô bạn và hạquyết tâm thi đậu để được lại học chung trường với nhau.Đám bạn thân cô hồn tốt tính của tôi ngay khi biết được nguyện vọng tôi đăng ký,tụi nó cứ như thể nguyên năm chưa được cười vậy, cứ lăn lộn ra đất mà nắc nẻ đếnho sặc sụa, rồi tất nhiên bảo rằng tôi bị điên, hoang tưởng, hay nhà giàu quá nênmuốn đăng ký cho vui để rớt xuống bán công mà đóng tiền học phí cho bớt chật…két sắt! Thú thật, nhà tôi chả giàu có gì, mẹ tôi chỉ buôn bán nhỏ, ba làm công nhânviên chức quèn lương ba cọc ba đồng chả đủ để ổng chơi đề với cá độ đá banh.Nên “công cuộc cách mạng” này nếu như thất bại chắc tôi chỉ có nước đi bán vésố, lụm ve chai hay cao sang hơn một chút là đi… đứng đường (không biết cókhách nào chịu rước không nữa?!).Có phải chăng Thượng Đế đã giúp tôi? Thật sự trên đời này có điều kỳ diệu, hayphải chăng nhờ sức mạnh của tình yêu? Tôi đã đậu, sau 2 tháng ròng rã miệt màiôn luyện, không chơi bời, cú đêm, la cà, chỉ tập trung lo học và học, đến độ mẹ tôiphải bất ngờ cứ ngỡ đây không phải là con trai của bà vậy… Bằng số điểm sát saovới điểm chuẩn tối thiểu, tôi nghiểm nhiên đường hoàng bước vào hệ công lậptrước ánh nhìn thản thốt của đám bạn. Còn “người tình trong mộng” của tôi thìhiển nhiên có tên trong danh sách trúng tuyển một cách dễ dàng, đã thế lại cònđược chọn vào lớp chuyên nữa chứ.Dù không thể một lần nữa may mắn được học chung lớp với Nga, nhưng với tôinhư vậy là đã đủ, vì tôi vẫn được nhìn thấy khuôn mặt thân yêu đó mỗi ngày. Đểrồi không biết tự bao giờ, Hằng Nga đã trở thành động lực để tôi chuyên tâm họchành hơn, không cúp cua trốn tiết, bỏ bê bài vở như hồi cấp 2 nữa. Cuộc sống họcsinh thời gian đầu của lớp 10 trôi qua thư thái, không phải căng thẳng ôn thi ngútngàn như năm cuối cấp vừa qua, quả là mỗi khi nhớ lại tôi vẫn còn thấy ngánngẫm, tự thán phục mình sao có thể kiên trì vượt qua như vậy.Tuy thế không có nghĩa là mọi thứ đều nhẹ nhàng và bình lặng, các thầy cô ở cấpba có sự chuyển biến tâm lý dành cho học sinh rất nhiều so với hồi cấp hai. Khôngnói nhiều, không hăm dọa, không răn đe, không để tâm nhiều đến quá trình khổluyện của học trò, chỉ cần biết kết quả và… hành động. Đôi khi cái giá phải trả quá“vô hình”, nên chúng tôi đều không lường hết độ nguy hiểm của nó, chỉ đến khicầm bảng điểm cuối kỳ trên tay thì mới trắng mắt ra. Đúng là đao kiếm vô tình,không phao cứu hộ…Dù đã cố gắng rất nhiều, nhưng đôi khi kết quả cũng không như ý nguyện. Thôi thìcứ vô tư, tới đâu hay tới đó. Tạm gác lại những căng thẳng, bộn bề của việc học,đôi lúc nên để trái tim có chút thổn thức để tâm hồn được thư giản dung hòa hơn.Thật dễ nể những người vốn đã có sẵn tài năng thiên phú, trí thông minh siêuphàm, dù bài vở nhiều đến đâu vẫn có thời gian tham gia rất nhiều hoạt động ngoạikhóa mà thành tích thì luôn “super star”. Vẫn gương mặt xinh xắn, vẫn nụ cườitươi tắn kia, nó đã xoáy sâu vào con tim tôi thổn thức. Đám bạn cùng lớp nhanhchóng phát giác tình yêu thầm kín của tôi, và tất nhiên bằng tấm lòng cảm thôngsâu sắc, tụi nó khoác vai tôi rồi khuyên nhủ rất thê lương:“Tỉnh mộng đi cưng! Đũa mốc mà chòi mâm son, đỉa mà đòi đeo chân hạc hả?! Cỡmày ráng thi tuyển lắm thì may ra mới đậu vô “vòng xách guốc” cho nàng thôi!Mày tính làm Trư bát giới đó hở? Mà không, vậy thì hơi bi kịch quá… Thiên Bồngnguyên soái thôi! Vì mày đâu có mập…”Rồi những tràn cười không ngớt phá lên giòn giã, tôi chỉ im lặng cười trừ. Nếu làtôi của 1 năm trước, một thằng chẳng ra gì, học hành be bét thì còn “bi lụy”. Chứgiờ đây, cục diện đã đổi khác rồi, thế mới biết cần cù bù thông minh, chỉ cần cốgắng là mọi thứ đều có thể thay đổi. Dù thành tích không cao, nhưng ít ra tôi cũngluôn nằm trong top 5 của lớp, và có thế mạnh ở một vài môn. Đồng thời, tôi hiệncũng đã nắm trong tay chức bí thư của lớp, có thể gặp gỡ và tiếp xúc với đối tượngnhiều hơn.Gặp lại tôi, vẫn là những câu chào nói như thuở nào, cũng như cách cư xử đối vớibao người bạn bình thường khác, nhưng đối với tôi vẫn rất đặc biệt, thật khóhiểu… Cô ấy không hỏi gì nhiều về việc học của tôi, cũng như lý do vì sao tôi vàođược ngôi trường này. Cũng phải thôi, vì hồi còn học cùng nhau năm lớp 9, chúngtôi vốn dĩ không thân thiết gì mấy, lại ngồi cách xa “em ở đầ ...