Thông tin tài liệu:
MA HOÀN LÃNH NHÂN Tác giả: Ngọa Long Sinh Hồi 52Tôn Quách chờ cho gió đổi hướng, liền châm lửa dúm vào bùng nhùng mà y đã tẩm độc công. Lửa bốc lên, cùng với làn khói dày đặc phả về phía trước. Bọn cao thủ võ lâm Tổng đàn bất chợt thấy lửa bốc lên, không biết chuyện gì đang diễn ra, liền kéo nhau ào ào lướt tới. Chúng vô tình lọt ngay vào vùng khói mê dược của Tôn Quách tạo ra. đứng trên đầu gió, Tôn Quách chống tay ngang hông, hất mặt tỏ vẻ trưởng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
MA HOÀN LÃNH NHÂN - Hồi 52 MA HOÀN LÃNH NHÂN Tác giả: Ngọa Long Sinh Hồi 52Tôn Quách chờ cho gió đổi hướng, liền châm lửa dúm vào bùng nhùng mà y đã tẩm độccông. Lửa bốc lên, cùng với làn khói dày đặc phả về phía trước.Bọn cao thủ võ lâm Tổng đàn bất chợt thấy lửa bốc lên, không biết chuyện gì đang diễnra, liền kéo nhau ào ào lướt tới. Chúng vô tình lọt ngay vào vùng khói mê dược của TônQuách tạo ra. đứng trên đầu gió, Tôn Quách chống tay ngang hông, hất mặt tỏ vẻ trưởngthượng :- Lũ người ngợm kia, thấy bổn Minh chủ Tôn tiểu gia không bái lạy mà còn đứng ngây rađó nhìn à?Gã đội trưởng chỉ Tôn Quách :- Chính tiểu tử đó, các ngươi xông lên bắt hắn lại.Gã thốt được bấy nhiêu lời đã thấy mắt hoa, đầu nổ sấm rồi chúi người phía trước ngã lănra bất tỉnh. Ngay sau gã đội trưởng thì những người khác cũng nhận ra cảm giác đó. Cókẻ hốt hoảng thốt lên :- Khí độc...Nhưng phát hiện được thì đã quá muộn rồi. Bọn cao thủ võ lâm Tổng đàn đua nhau ngãxuống như chuối rụng. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Tôn Quách đã dùng độc côngmở được độc đạo.Tú Tú phấn khích nói :- Tôn huynh đúng là kỳ tài võ lâm. Chẳng càn động tay động chân thế mà đã mở đượcvòng vây, nhưng coi bộ huynh còn đa sát hơn cả muội nữa.Tôn Quách trừng mắt nhìn nàng :- Nói bậy... Tiểu gia giết người hồi nào. Tiểu gia chỉ dụng một chút mê dược để cho bọnhọ ngủ một giấc dài thôi.Tôn Quách nhún vai :- Tiểu gia hổng thích tay mình nhuốm máu đâu. Mụ la sát nên học điều này ở tiểu gia.Tôn Quách quay lại :- Vòng vây được mở rồi, chúng ta đi thôi.Khi mọi người chuẩn bị đi tiếp thì Nghiên Lệ Hoa mới phát hiện Thanh Thanh đã khôngcòn trong toán người của mình nữa.Nghiêm Lệ Hoa khẩn trương nói :- Tôn lão đệ... Thanh Thanh đi đâu rồi?Ma Hoàn Lãnh Nhân Trang 1Tôn Quách ngơ ngẩn :- Sao? Thanh Thanh bỏ đi đâu chứ?- Trong lúc lão đệ dụng trận độc công thì Thanh Thanh đi tìm cây khô. Chẳng biết giờđang ở đâu?Tôn Quách vò trán :- Thanh Thanh đi đâu mới được chứ? Trong lúc khẩn trương thế này mà cô ta còn bắtbướm hái hoa? Làm gì có chuyện đó.Tú Tú đảo mắt nhìn quanh :- Tôn huynh... Có khi nào Thanh Thanh...Tôn Quách gạt ngang :- Hê... Ả La Sát đừng nói bậy. tiểu gia biết nàng nghĩ gì rồi. Thanh Thanh sao có thể phảnbội chúng ta.Lệ Hoa nhìn Tôn Quách :- Lão đệ... Sự nghi ngờ của Tú Tú có khi đúng đấy.Tôn Quách nheo mày :- Theo ý tỉ, chúng ta phải tính sao đây?Nghiêm Lệ Hoa khẳng khái nói :- Lão đệ và mọi người hãy vượt vòng vây trước, tỷ ở lại đây chờ Thanh Thanh.Tôn Quách lắc đầu :- Đâu có được. Người ở lại chính là đệ đệ đây. Đại Chu Thiên chủ đích tìm tỉ tỉ và KhánNhư chứ không phải tìm đệ.Tú Tú lườm Tôn Quách :- Muội biết ý huynh rồi. Huynh muốn ở lại...Tôn Quách trừng mắt cướp lời Tú Tú :- Ê... Ả La Sát này lại sắp nghĩ quấy, nói bậy rồi. Tiểu huynh và Thanh Thanh xem nhaunhư bằng hữu chi giao và Tôn Quách có bổn phận chăm sóc nàng đặng tròn lời hứa vớiĐộc Vương Tây Môn Kình.Tú Tú cúi đầu :- Nhưng...Tôn Quách giật gay nàng :- Nhưng cái con khỉ. Lúc này mà nàng còn ghen tuông hờn lẫy được nữa ư?Tiểu huynh của nàng lo đến sốt ruột lên đây này.Tôn Quách nhìn Nghiêm Lệ Hoa :- Tỷ tỷ mau đưa mọi người đi đệ sẽ ở lại đây tìm Thanh Thanh.Lệ Hoa lưỡng lự.Tôn Quách hối thúc :- Tỷ tỷ hãy nghe lời đệ một lần đi.Ma Hoàn Lãnh Nhân Trang 2Tú Tú ngẩng mặt nhìn Tôn Quách :- Muội sẽ ở lại với huynh.- Nàng đòi ở lại với ta à? Để chết chùm một chỗ, chôn một huyệt hay sao?Tú tú khẳng khái gật đầu :- Thà là vậy, Tú Tú sẵn sàng chết cùng với huynh.- Nàng có điên không vậy? Ở lại thì chỉ bận tay bận chân ta mà thôi.- Nhưng Tú Tú sẽ không đi nếu huynh không cùng đi. Huynh nên biết Đại Chu Thiêncũng rất chú tâm đến huynh, bởi vì huynh đã từng được mọi người xưng tụng là Võ lâmMinh chủ. Một khi Chu Thiên biết được Tôn Quách ở đây, nhất định y sẽ không giữ chohuynh một cái mạng đâu.- Cứ cho là như vậy, nhưng muội ở lại thì cũng có giúp gì được cho huynh.Tôn Quách đảo mắt nhìn quanh, lắc đầu, lẩm nhẩm nói :- Thanh Thanh cô nương ơi, mau xuất hiện cho Tôn tiểu gia nhờ với.Khán Như nhìn mọi người nhỏ nhẹ nói :- Tôn thúc thúc... Khi nãy Khán Như thấy Thanh Thanh cô cô đi về hướng này nè.Tôn Quách nhíu mày :- Sao... Thanh Thanh đi về phía ngược lại à?Khán Như gật đầu.Lệ Hoa ngồi xuống bên Khán Như :- Như nhi, con thấy như vậy thật à?Khán Như gật đầu.Lệ Hoa nhìn đến Tôn Quách :- Tôn lão đệ... Tỷ tỷ sợ không kịp rồi, hay các người mau rời khỏi đây, để mặc tỷ vàKhán Như ở lại.Tôn Quách lắc đầu :- Sao có thể như vậy được chứ. Chúng ta đi vẫn còn kịp. Tỷ tỷ để đệ cõng Khán Như,chúng ta có thể đi nhanh hơn đến chỗ neo thuyền.- Tỷ tỷ sợ...- Ậy, đừng bàn cãi nữa, nước đến đâu, tát đến đấy, tùy cơ ứng biến, không việc gì phải edè mà bàn tới bàn lui.Tú Tú mỉm cười :- Lâu lắm rồi mới nghe huynh thốt một câu đúng với ứng mạng Võ lâm Minh chủ.- Nàng chỉ được cái khéo nói mà thôi.Tôn Quách ngồi xuống cõng Khán Như lên lưng. Y khẩn trương nói :- Tỷ tỷ, chúng ta đi. Nếu như có chuyện gì xảy ra thì Giác Giới bảo vệ Khán Như, còn đểcho đệ đối phó. Một khi chưa có lịnh của đệ thì không ai được tự ý vọng động.Lệ hoa gật đầu :Ma Hoàn Lãnh Nhân Trang 3Tú Tú nói :- Trong đây huynh là Võ lâm Minh chủ, tất cả mọi người phải nghe theo sự phán truyềncủa huynh rồi.- Nói thì phải giữ lời đấy nhé.Hai tiểu tăng Thiên Long tự Giác Giới và Giác Chánh mở đường, Tôn Quách đi sau cõngKhán Như, Lệ Hoa và Tú Tú đoạn hậu. Mọi người nhanh chân len qua bãi cao thủ Tổngđàn võ lâm nằm la liệt cất tiếng ngáy vang như sấm động.Tôn Quách nheo mắt với Khán Như nói :- Điệt nữ... Sau này có muốn học độc công của thúc thúc thì thúc thúc sẽ truyền cho điệtnữ. Cái môn công phu này quả là lợi hại, không thể ...