Thông tin tài liệu:
MA HOÀN LÃNH NHÂN Tác giả: Ngọa Long Sinh Hồi 6Trở lại Kim trang đại phủ, Cát Thiên Phong rảo bước tiến vào gian đại sảnh. Chàng tiến đến cây cột dựng ngay đường thần đạo. Nhìn cây cột đó, Thiên Phong lẩm nhẩm nói : - Nhị ca nếu có hiển linh thì để lại dấu tích cho Cát Thiên Phong. Thiên Phong nói xong định nhãn quan sát thật kỹ cây cột. Thần nhãn sáng ngời của chàng đi lần theo thân cây cột án ngữ đường thần đạo rồi từ từ dừng lại đóng đinh vào gốc...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
MA HOÀN LÃNH NHÂN - Hồi 6 MA HOÀN LÃNH NHÂN Tác giả: Ngọa Long Sinh Hồi 6Trở lại Kim trang đại phủ, Cát Thiên Phong rảo bước tiến vào gian đại sảnh. Chàng tiếnđến cây cột dựng ngay đường thần đạo.Nhìn cây cột đó, Thiên Phong lẩm nhẩm nói :- Nhị ca nếu có hiển linh thì để lại dấu tích cho Cát Thiên Phong.Thiên Phong nói xong định nhãn quan sát thật kỹ cây cột. Thần nhãn sáng ngời của chàngđi lần theo thân cây cột án ngữ đường thần đạo rồi từ từ dừng lại đóng đinh vào gốc cột.Cục táng bằng đá hoa cương đập vào mắt chàng. Cục táng không có gì lạ ngoại trừ ba vếtmáu như ba điểm son cố ý để lại.Thiên Phong chau mày nghĩ thầm :- Phải chăng đây là ấn tích của nhị ca?Thiên Phong quan sát lại thật kỹ cây cột đó, chàng hít một luồng chân ngươn thật sâu rồilẩm bẩm nói :- Nhị ca hiển linh.Cùng một lúc với câu nói đó Cát Thiên Phong tung một cước đá thốc vào cục táng.Cục táng bật ra ngoài, cây cột sụp xuống. Cả gian đại sảnh như rung rinh. Nó chưa kịp đổsụp xuống thì Thiên Phong đã thộp lấy cục táng thoát ra bên ngoài.Cũng vừa thoát ra ngoài thì gian chính sảnh đổ ụp xuống.Ầm...Kim trang đại phủ giờ chỉ còn một đống đổ nát, đó cũng là dấu tích sau cùng của tòatrang viện đã một thời vang bóng.Thiên Phong bần thần trước sự sụp đổ của tòa trang viện Kim trang. Những hoài niệmtrong dĩ vãng đột ngột tái hiện lại trong tâm tưởng chàng.Chàng nhớ lại tiếng đàn réo rắt ai oán của Nghiêm Lệ Hoa trong ngày đưa tiễn mình lênđường, chén rượu giao tình của Kim trang Trang chủ. Những hoài kỹ đó khiến ThiênPhong không sao dằn được nỗi bồi hồi, buông một tiếng thở dài não nề.Chàng nhẩm nói :- Kiếp người thật phù du... Kim trang đại phủ giờ chỉ còn dấu ấn dĩ vãng xa vời.Thiên Phong khẽ lắc đầu. Trong chàng là một cảm giác mơ hồ trống rỗng.Thiên Phong nhìn lại cục táng có ba dấu máu. Trên cục táng có những dòng chữ đượckhắc bằng lối chữ thảo thật cẩn thận và trau chuốt.“Cát Thiên Phong lão đệ nhã giám.Ma Hoàn Lãnh Nhân Trang 1Trong một lần bôn ba ra quan ngoại, Nhị ca vô tình mua được một cổ vật. Cổ vật đó làmột miếng đá có dấu Thủ Long. Sau khi đem cổ vật về huynh đã khảo cứu. Công việcchưa đến đâu thì tin về cổ vật đã truyền ra ngoài giang hồ. Có kẻ mưu toan đoạt cổ vật.Nhị ca biết vì cổ vật mà ngôi Kim trang đại phủ sẽ bị kiếp họa, nên những gì ta khảo cứuđược đều để lại trên chiếc áo của Khán Như tiểu nữ, đứa con gái duy nhất của Nhị ca.Nếu đúng như ta dự đoán thì Cát lão đệ hãy thay huynh chăm sóc cho Khán Như. Nhị calo lắng nên đã gởi Khán Như đến Dương Châu trấn cho lão bộc Khá. Nhị ca có chết cũngkhông quên được ơn trời biển của Cát lão đệ.Nhị ca Trang chủ Kim trang Khán Nhân di bút”.Thiên Phong đọc hết những dòng chữ trên phiến đá táng mà lòng không sao kềm đượcnỗi niềm xúc động bùi ngùi, trong lòng chàng trong là một nỗi xót xa ai oán.Thiên Phong đọc lại một lần nữa, nhẩm nói :- Nhị ca còn một ái nữ... âu đây cũng phúc trời dành cho Nhị ca.Chàng ôm cục đá táng toan rời bước ra khỏi Kim trang đại phủ thì bất thình lình từ bênngoài cổng Kim trang đại phủ có khoảng mười người xuất hiện đang trổ khinh công lướtvề phía chàng.Chỉ không đầy hai cái chớp mắt những người này đã đến trước mặt Cát Thiên Phong.Dẫn đầu mười gã kiếm thủ là lão một lão nhân thần thái quắc thước. Mặc dù chân diệncủa lão đã ngoài ngũ tuần nhưng tóc râu vẫn đen mượt.Lão nhân nhìn Cát Thiên Phong :- Lão phu đoán không lầm, tôn giá đây chính là Song Hoàn Lãnh Nhân Cát Thiên Phong.Thiên Phong khẽ gật đầu, ôm quyền hỏi lại lão :- Còn tôn giá chính là Chưởng môn Hoa Sơn phái Vạn Bá Thành?- Đích thị lão phu.Ánh mắt sáng ngời của Vạn chưởng môn nhìn cục đá táng trên Cát Thiên Phong. Lãotằng hắng lấy giọng nói :- Tôn giá chắc đoán biết vì sao lão phu rời Hoa Sơn tìm đến Kim trang đại phủ chứ?- Vạn chưởng môn tìm đến Kim trang đại phủ để truy nguyên huyết án của Nhị ca KhánNhân.- Không sai. Nhưng lão phu có việc còn hệ trọng hơn là tìm ái đồ Nghiêm Lệ Hoa.- Tẩu tẩu đã không có ở đây kể từ sau kiếp họa Kim trang đại phủ.Vạn Bá Thành nhìn qua đống đổ nát của gian chính sảnh.Lão buông một tràng thở ra rồi nói :- Chỉ vì cổ vật Long cốc mà tôn giá đã đánh mất nhân tính.Thiên Phong cau mày :- Chưởng môn nói gì?- Hừ... tôn giá còn giả vờ nữa ư? Tôn giá quay lại Kim trang đại phủ để xóa dấu tích củaMa Hoàn Lãnh Nhân Trang 2mình. Giang hồ ai mà không biết huyết án Kim trang đại phủ do chính tay tôn giá gây ra.Võ lâm Minh chủ vì tình riêng mà không muốn truy cứu hành tích của tôn giá.Cát Thiên Phong khoát tay cướp lời Vạn Bá Thành :- Nghĩa huynh đệ đối với tại hạ rất trọng, không chỉ vì một cổ vật Long cốc mà Cát ThiênPhong đánh đổi nó. Vạn chưởng môn nói như vậy là ngậm máu phun người đó.- Chẳng lẽ một câu nói của tôn giá có thể xóa được hành tích nhơ nhuốc của mình sao?Võ lâm Minh chủ Chu Đại Thiên vì tình không truy cứu tội trạng của ngươi, nhưng lãophu thì khác. Lão phu không thể khoanh tay ngồi nhìn huyết án của ái đồ Nghiêm LệHoa.- Thịnh ý của Vạn chưởng môn tại hạ rất bội phục, nhưng sự thật tại hạ là kẻ ngoại cuộc.Mặc dù vậy tại hạ cũng không mặc nhiên để qua huyết án của Nhị ca Kim trang chủnhân. Tại hạ nói như thế, mong Chưởng môn hiểu cho Cát Thiên Phong.Vạn Bá Thành vuốt chòm râu đen mượt.Lão tằng hắng nói :- Tôn giá khẳng định huyết án Kim trang đại phủ không có bàn tay của tôn giá nhúngvào?- Những lời của Vạn chưởng môn khiến tại hạ sững sờ. Chẳng lẽ Chưởng mônkhông tin vào Cát Thiên Phong?- Làm sao lão phu có thể tin được!Thiên Phong buông một tiếng thở dài :- Tin hay không là quyền của Chưởng môn, còn tâm Cát Thiên Phong trong sạch là đượcrồi.Chàng ôm quyền xá Vạn Bá Thành :- Cáo từ!Thiên Phong toan dợm bước thì Chưởng môn Hoa Sơn lách bộ chặn ngang trước mặtchàng :- Tôn Giá chưa thể đi được.Đôi c ...