MẠO BÀI ANH HÙNG Tác giả: Thất Thập Nhị Biên Phần 6: Tù nhân trong phòng thí nghiệmÔng già mang theo Điền Hành Kiện đi vào một toà nhà hai tầng màu xám. Hắn vừa đi tới cửa thì nhìn thấy một người cũng chỉ mặc quần lót, trên tay cầm một cánh tay cơ giới duy tu tự động tiêu chuẩn của Liên bang. Ông già vui vẻ, thấp giọng lẩm bẩm: "Hắc hắc, lần này sao cái đám nhân sự lại biết điều thế chứ? Biết bọn ta thiếu người liền đưa ngay hai người tới”. rồi quay...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
MẠO BÀI ANH HÙNG Quyển 1 Phần 6 MẠO BÀI ANH HÙNG Tác giả: Thất Thập Nhị Biên Phần 6: Tù nhân trong phòng thí nghiệmÔng già mang theo Điền Hành Kiện đi vào một toà nhà hai tầng màu xám. Hắnvừa đi tới cửa thì nhìn thấy một người cũng chỉ mặc quần lót, trên tay cầm mộtcánh tay cơ giới duy tu tự động tiêu chuẩn của Liên bang. Ông già vui vẻ, thấpgiọng lẩm bẩm: Hắc hắc, lần này sao cái đám nhân s ự lại biết điều thế chứ? Biếtbọn ta thiếu người liền đưa ngay hai người tới”. rồi quay sang anh chàng kia, nói:Này! Ngươi, nhìn ngó cái gì, chính là ngươi đó. Đi theo ta! Anh lính bảo dưỡng quân khí này có vẻ không vui, tựa như đang rất đau khổ, ủ rũtheo sát phía sau ông già, quay đầu lén hỏi Điền Hành Kiện: Người anh em,ngươi phạm tội gì vậy? Sao lại bị đưa vào tay đám quái vật này. Mập mạp sửngsốt, mơ hồ cảm giác được mọi chuyện có chút không ổn, nói: Ta vừa mới tới, cáigì cũng không biết. Trong bụng thầm đoán: Xong rồi, chắn chắn l à do 21 lầnchạy trốn bị máy ghi chép ghi lại đây mà. Mập mạp từ khi vào quân đội đã biết,quân quy quy định, binh sĩ đào ngũ sẽ bị đưa ra toà án binh, căn cứ tình tiết nặngnhẹ mà tiến hành xử phạt, hình phạt nặng nhất là tử hình! Nhất là binh sĩ đào ngũtrong chiến tranh, hầu như đều bị bị xử bắn. Mặc dù mình chỉ là lính bảo dưỡngquân khí nhưng mà số lần chạy trốn cũng đã quá nhiều rồi.Kỳ thật, ngoại trừ những lính bảo dưỡng duy tu chuyên môn của các tổ chiến đấura thì những lính bảo dưỡng quân khí còn lại sẽ được tính vào lực lượng hậu cầngiống như nhân viên bệnh viện dã chiến, nếu tình hình chiến đấu không thuận lợithì được ưu tiên rút lui, trừ khi là tình huống đặc biệt còn không thì sẽ không phảixông lên chiến trường. Nếu không có mệnh lệnh phải chiến đấu thì khi lực lượngchiến đấu bị đánh bại mà chạy trốn thì cũng không bị tính là không chiến mà chạy.Ghi chép về những lần chạy trốn của mập mạp sớm đã có người biết, nhưng trongmắt bọn họ chỉ cảm thấy gã lính bảo dưỡng quân khí này chạy rất nhanh, chẳng cómột chút tinh thần giác ngộ chiến đấu quên mình vì Tổ quốc gì cả, không khỏikhiến người ta cảm thấy khinh thường. Bất quá việc này nhiều nhất cũng chỉ ảnhhưởng một chút tới tiền đồ của mập mạp trong quân đội mà thôi. Tội danh đào ngũcũng chẳng dính đến hắn.Mập mạp vừa nghĩ như vậy thì hơi hoảng sợ, nhưng đã đến đây rồi thì còn có thểlàm gì được nữa? Sớm biết như vậy thì đã đi lâu thêm vài ngày, nếu không thì dứtkhoát ở trong núi ẩn cư luôn cho rồi.Ông già dẫn bọn họ đi lòng vòng một hồi, liên tiếp đi qua mấy cánh cửa sắt totướng rồi vào một thang máy. Sau khi hệ thống an ninh tiến hành quét vân tay vàđồng tử, xác nhận nhân dạng xong rồi mới bắt đầu khởi động đi xuống phía d ưới.Qua khoảng năm sáu phút, thang máy rốt cuộc cũng ngừng lại. Dựa theo cảm ứngcủa mập mạp với vận tốc thang máy mà tính toán thì nơi này ít nhất cũng phải sâuhơn năm sáu trăm mét.Rốt cuộc đây là nơi nào vậy! Ta chỉ là một tên lính quèn, không cần phải đưa đếnnơi nghiêm mật thế này chứ! mập mạp trong lòng khóc thét.Cửa thang máy mở ra, một cái hành lang xuất hiện trước mặt ba người, đi theohành lang mấy chục thước, có một căn phòng tẩy độc, ông già chẳng nói chẳngrằng liền đẩy hai người vào trong rồi nói: Nhanh lên một chút đi, trừ độc xong th ìsang phòng bên cạnh lấy đồ chống khuẩn mặc vào! Nghe nói không phải phòng hơi độc, mập mạp thở phào một hơi, vội vàng đi vàophòng tắm rửa sạch sẽ, mặc vào một bộ quần áo chống khuẩn cỡ lớn.Thấy động tác mập mạp mau lẹ, ông già hài lòng gật đầu nói: Ừm, động tác cũngnhanh nhẹn đấy. Đợi một lúc sau vẫn thấy người kia còn đang từ từ mặc quần áo,ông già giận dữ hét: “Cái đồ chết tiệt này, mặc quần áo nhanh lên! Đừng có lãngphí thời gian của ta. Rốt cuộc, sau khi người lính kia mặc quần áo xong, ông già dẫn hai người đi quamột cánh cửa cuối cùng, đó là một cánh cửa tự động làm bằng hợp kim. Vừa vàocửa, một đại sảnh cực kỳ rộng lớn xuất hiện trước mặt Điền Hành Kiện. Trong đạisảnh chất đầy các linh kiện cơ khí, robot, vũ khí và đủ thứ thiết bị. Ở giữa đại sảnhcòn có một chiếc máy vi tính trung ương đang phát ra hàng vạn tín hiệu điện tử.Một đám nhân viên mặc đồ bảo hộ màu trắng đang qua lại như con thoi. Bốn phíaquanh đại sảnh còn có một số lối đi và cửa.Mập mạp có chút nghi hoặc, nơi này trông không giống như nhà tù mà cứ như mộtphòng thí nghiệm cực lớn vậy.Ông già chỉ vào một đống những thứ không còn phân biệt được là loại linh kiện gìnữa rồi nói với Điền Hành Kiện và gã lính kia: Mau sửa những thứ đó cho ta, bảnthiết kế có trong máy vi tính, tự mình t ìm lấy! Công cụ và linh kiện thay thế ở đâycũng rất đầy đủ, đồ ăn sẽ có người đưa tới. Ta chỉ có hai yêu cầu, tốc độ và chấtlượng! Bây giờ là thời kỳ chiến tranh, thí nghiệm của chúng ta phải giành giậttừng giây, nếu các ngươi không theo kịp tiến độ, xử bắn! Nếu làm hỏng các thiếtbị, cũng xử bắn! Sửa không tốt, vậy càng đáng đem xử bắn! Mập mạp nghe thấy mấy ch ...