Buổi sáng trời còn đầy hơi sương. Thành phố như còn mơ màng ngủ, sau một đêm chìm trongtĩnh lặng. Ở xứ sở sương mù này, không khí luôn bàng bạc vẻ hư thực, như một cô thiếu nữ dịudàng trầm lặng. Con đường trước trường đại học vắng ngắt. Thỉnh thoảng vài sinh viên đi bộ tới trường. Rồikhuất bóng giữa đồi thông cao khuất tầm mắt. Đối diện với trường là quán café rất vắng người. Trong quán hầu như chỉ có một thanh niên ngồiở bàn sát tường. Trầm ngâm nhìn ra ngoài. Anh có...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Màu Hoa Hạnh Phúc - Hoàng Thu DungMàu Hoa Hạnh Phúc Hoàng Thu Dung Màu Hoa Hạnh Phúc Tác giả: Hoàng Thu Dung Thể loại: Tiểu Thuyết Website: http://motsach.info Date: 25-October-2012Trang 1/254 http://motsach.infoMàu Hoa Hạnh Phúc Hoàng Thu Dung Chương 1 -Buổi sáng trời còn đầy hơi sương. Thành phố như còn mơ màng ngủ, sau một đêm chìm trongtĩnh lặng. Ở xứ sở sương mù này, không khí luôn bàng bạc vẻ hư thực, như một cô thiếu nữ dịudàng trầm lặng.Con đường trước trường đại học vắng ngắt. Thỉnh thoảng vài sinh viên đi bộ tới trường. Rồikhuất bóng giữa đồi thông cao khuất tầm mắt.Đối diện với trường là quán café rất vắng người. Trong quán hầu như chỉ có một thanh niên ngồiở bàn sát tường. Trầm ngâm nhìn ra ngoài. Anh có dáng cao dong dỏng, phong cách toát lên vẻnghệ sĩ, nhưng cách ăn mặc và cử chỉ thì nghiêm trang pha vẻ đạo mạo. Trước mặt anh là lycafé đã nguội. Khói thuốc lãng đãng hoà vào hơi sương như không bay lên nổi.Chợt từ ngoài cửa, một nhóm ba cô gái đi vào. Chưa thấy mặt đã nghe tiếng cười trong trẻovọng tới. Rồi các cô ùa vào tìm một bàn trống. Ai cũng giành ngồi phía trong để chống cái lạnh.Và có năm phút sau ba cô mới ổn định được chỗ ngồi.Cô phục vụ đi về phía bàn:- Mấy em gọi gì?Hồng Thảo nhanh nhảu:- Cho một café phin, pha ít café và đường nhiêu nghen chị.Cô nàng đưa mắt qua Anh Thư:- Gọi đi mi.Anh Thư ngước lên nhìn chị ta:- Ở đây có nước gì hả chị?Cô phục vụ nói một hơi:- Café, cam, chanh, sữa đậu, nước ngọt...Anh Thư làm ra vẻ nghe, rồi ngắt lời:- Khoan khoan, chị lui về trước ba thứ đi, nước ngọt rồi thứ gì nữa:Hồng Thảo và Ngọc Chi tủm tỉm cười, nhưng cô phục vụ không hiểu, cô ta lắc đầu:- Chị nói một hơi chứ chị đâu nhớ thứ tự, em uống gì gọi đi.Anh Thư vẫn làm ra vẻ nghiêm trang:- Chị cố nhớ lại xem, trước nước ngọt là gì, em muốn gọi cái đó đó.Trang 2/254 http://motsach.infoMàu Hoa Hạnh Phúc Hoàng Thu Dung- Quả thật là chị không nhớ, thôi để chị nói lại nghen.Anh Thư lắc đầu:- Thôi phiền lắm ạ, thế ở đây có soda chanh không chị?- Có chứ.- Vậy có trà sữa không?- Ờ... cũng có.- Thế có café trứng không?- Món đó lạ quá chị không biết.Hồng Thảo và Ngọc Chi cười đỏ cả mặt, nhưng Anh Thư thì tỉnh bơ. Vẻ mặt vẫn rất hết sứcnghiêm trọng:- Em xem phim thấy người ta có làm món đó, chị không biết hả, tiếc quá hé, thế có sữa ca caokhông ạ.- Có chứ, em uống ca cao nhé.- Thôi, vậy chị cho em ly trà đá đi.Hồng Thảo và Ngọc Chi cười khúc khích. Cô phục vụ có vẻ bị hẫng, nhưng cũng gật đầu dễ dãi.Ngọc Chi vội lên tiếng:- Nó đùa đó chị, đừng có tin nó.Cô phục vụ quay qua Anh Thư:- Vậy em muốn uống gì?Anh Thư vẫn nghiêm chỉnh:- Chị vui lòng làm dùm em soda chanh, cám ơn chị nghe.Hai cô nàng kia đập tay Anh Thư cái chát. Và vẫn không ngưng được cười. Cô phục vụ bỏ đi vớivẻ cau có, nhưng rồi tự nhiên phì cười một mình.Bên bàn, Hồng Thảo đập tay lên vai Anh Thư:- Lạnh gần chết, uống thứ đó cho rét lên hả, ngông vừa thôi chứ.- Trời lạnh mà uống đồ nóng thì đâu có khác người, mi có biết muốn làm vĩ nhân thì trước tiênphải làm chuyện không giống ai không?- Nhưng vì để trở thành vĩ nhân mà bị cảm thì ta thích làm người thường hơn.- Cái đó gọi là dị nhân chứ không phải là vĩ, làm người thường đi thôi.Chợt nhớ ra, Anh Thư quay qua Ngọc Chi:Trang 3/254 http://motsach.infoMàu Hoa Hạnh Phúc Hoàng Thu Dung- Mi chưa gọi nước hả Chi?Hai cô nàng kia cũng nhớ ra. Hồng Thảo lại bật cười:- Mi quay người ta như chong chóng, làm người ta quên cả đầu đuôi, lát nữa lấy soda của mi chonó đi.- Vậy còn ta?- Cho nhịn.Anh Thư hỉnh mũi:- Cũng được, cho con Chi ly của ta, ta lấy café của mi, còn mi thì gọi củ cải mà ăn.Ngọc Chi thì cười ré lên, còn Hồng Thảo thì tỉnh bơ:- Chỉ sợ Ở đây không có thôi, còn có thì ta ăn mấy giỏ cũng được.- Nói thì nhớ đấy, lát nữa ta ghé chợ mua cho mi hai giỏ củ cải, tha hồ ăn, ăn xong rồi chạy tuốtvô rừng luôn.Hồng Thảo định trả lời thì cô phục vụ mang nước ra. Chị ta đặt lên bàn hai ly café và một sodatheo yêu cầu của Anh Thự Cả ba nhìn xuống bàn. Rồi tự nhiên phá lên cười.Chuyện cho Hồng Thảo ăn củ cải tạm gác qua một bên. Vì cả ba đã chuyển sự chú ý qua bànbên kia. Mà người phát hiện đầu tiên là Anh Thư.Cô nhìn nhân vật ngồi một mình với vẻ tò mò. Rồi ánh lửa tinh nghịch lóe lên trong mắt. Cônghiêng đầu qua Hồng Thảo:- Một nhân vật cô đơn. Tai sao ông ta ngồi một m ...