Nàng đúng là con sông trong lòng nó, ồn ào, lạ lẫm đến bất ngờ và đặc biệt, khuấy lên nhiều cảm xúc mới mẻ và kì lạ ... Giữa đêm khuya ngồi dí mắt vào màn hình desktop, bỗng dưng Sung nghĩ tới một con sông. Chỉ nghĩ thôi. Hình ảnh của một con sông hiện lên bất chợt như kiểu bạn đang say ngủ rồi vô tình nhấn phải nút bật tiv
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Máy sinh tố màu sắcMáy sinh tố màu sắcNàng đúng là con sông trong lòng nó, ồn ào, lạ lẫm đến bất ngờ và đặc biệt,khuấy lên nhiều cảm xúc mới mẻ và kì lạ ...Giữa đêm khuya ngồi dí mắt vào màn hình desktop, bỗng dưng Sung nghĩ tới mộtcon sông. Chỉ nghĩ thôi. Hình ảnh của một con sông hiện lên bất chợt như kiểu bạnđang say ngủ rồi vô tình nhấn phải nút bật tivi, khiến đêm khuya bất chợt tỉnh giấcbởi những màu sắc chân thực và sống động kì lạ nhảy múa trên màn hình. Consông đỏ quạch đầy cát bụi, dòng chảy xiết, trở mình dưới một con mưa ào. Thếthôi. Nhưng nó ám ảnh Sung cả ngày hôm sau, cho đến khi…Bạn đã bao giờ có cảm giác mình giống như một con… King Kong đứng trướcngười đẹp chưa? Một hoàn cảnh trộn đều bởi trái ngược, khập khiễng nhưng cũngcuốn hút không thể tả nổi. Sung có cảm giác như thế với Chanh Dây, ngay khi nhìnthấy Chanh Dây mặc cái áo vàng chóe màu... chanh dây đứng giữa sân trường. Mộtđôi mắt thoáng ngơ ngác, mái tóc xù lên ngớ ngẩn, cái túi xách nhàu nhĩ. Thế màSung vẫn thấy cô ấy sáng rực giữa sân trường, trong lành và dễ chịu như một cốcnước lọc mát lạnh.Một đứa con gái không thể gọi là đáng yêu hoàn hảo nếu tất cả bọn con trai khôngthấy nó đáng yêu. Thế nếu một đứa con gái không được tất cả bọn con trai thấyđáng yêu mà chỉ mình Sung thấy đáng yêu thì nó có đáng yêu không? Sung làmsao mà biết được, nhất là Sung chưa từng nói chuyện hay đơn giản là chào hỏiChanh Dây! Ờ thì Sung có để ý đến Chanh Dây mọi lúc Sung có thể (tức là... 5phút từ nãy tới giờ), nhìn nàng từ xa, dõi theo từng nhát đôi guốc cách điệu lòe loẹtnàng gõ trên nền gạch đỏ. Bọn thằng Hoàng hâm hấp, thằng Thạch thum thủmthì chẳng bao giờ để ý đến cô nàng nào quá 5 giây khi đang dành sức bật rổ. Hômnay cũng vậy, chúng nó chỉ liếc qua cái thái độ không bình thường của Sung trongthời gian của một cái hắt hơi, nhìn nàng, sau đó quay lại với quả bóng da cam đầyma lực. Sung cứ đứng thế mất 5 phút chỉ để ngó nàng sẽ đi đâu, cho đến khi quảbóng da cam đập bộp phát vào đầu mới tỉnh ra được một tí. ***Chiều, Sung thở phì phò như con hà mã leo lên 3 tầng thư viện, định chọn một chỗkín đáo giải quyết nốt mấy phần tiếng Anh còn đang dang dở thì tia thấy một cái áovàng chóe màu chanh dây lấp loáng phía cuối phòng, nơi đang có hoa diệp nở vàngchói sau lưng. Lập cập, Sung giả như vô tình bước qua lưng nàng. “No reason” củaSum41 - một bài rock rất cũ đáng để vừa nghe vừa đập bàn đập ghế và thậm chí cóthể nhảy tưng tưng trên bàn - đang chui qua cái tai nghe Lady Gaga chảy vào tainàng. Trên bàn la liệt các bản phác thảo pop art, trường phái mĩ thuật hiện đại đầymàu sắc ngẫu hứng nhưng vẫn còn non nớt được nàng bày bừa tối đa diện tích.Chanh Dây ngồi nhắm mắt, và mỉm cười. Tất cả những thứ xung quanh nàng đềuchóe. Kể cả nàng. Nàng cũng... chóe.Sung hích mông đẩy cái ghế ngồi đối diện với nàng, nhưng là cách xa hơn khoảng1 mét. Vậy hóa ra nàng là tín đồ của hội họa và màu sắc, ngay cả với những thứnàng khoác lên người cũng theo trường phái đầy màu sắc color block rực rỡ. Pháthiện ra một người cũng thích pop art và màu sắc như mình thật thú vị. Sung khôngchủ ý, cười một cái đến tận mang tai. Vừa lúc nàng mở mắt, bắt gặp nụ cười ngônghê của Sung, nàng cũng cười đến tận mang tai. Ố là la, và thế là Sung nóichuyện được với nàng.- Cậu có thích trường phái pop art trong hội họa không?Sung gật đầu. Máy tính của nó ở nhà đầy ự hình pop art, đủ các thể loại, thời trang,phim ảnh, cổ điển, nhưng nhiều nhất vẫn là mĩ thuật, từ đủ thể loại của các tác giảnước ngoài hay trong nước, ảnh chụp các bức tranh làm từ rất nhiều các chất liệunhư màu acrylic, thậm chí cả in lưới hay bằng máy.- Mình thích Trần Trung Lĩnh, những bức tranh của anh ấy rất có cá tính.Nàng cười. Ngây thơ. Sung cũng nhe răng. Những bức kiểu Trần Trung Lĩnh, baogiờ cũng là những câu hỏi thật mà hài hước về cuộc sống, xoáy vào sự giả dối,mong ước mọi người luôn sống thật, gỡ bỏ những cái mặt nạ trong cuộc sống.- Hiện đại, thú vị, và hài hước nữa. - Sung cũng cười.Nắng ngoài cửa sổ nhảy tõm vào mớ tóc xù của nàng, làm nó chuyển màu nâu dễthương, nhìn rõ cả mấy sợi nhỏ bay bay theo gió. Chanh Dây và Sung ngồi cùngnhau, một buổi chiều trong góc thư viện, thầm thì và cười khúc khích về nhữngsáng tạo và các trường phái hội họa của pop art, và màu sắc. Chỉ pop art, và màusắc. Chỉ thế thôi.30 phút sau, đùi nàng rung lên tiếng điện thoại báo thức, nhanh như một con sóc,Chanh Dây đứng phắt dậy và đi biến, đầy vội vã. Lời chào không lời cuối cùng mànàng dành cho Sung là một nụ cười đến tận mang tai khi nàng vội vã chạy vụt quacánh cửa. Sung vui. Nhưng Sung vẫn chưa biết tên nàng, và nàng là ai nhỉ? ***Tối, hội trường tổ chức một cái pạt-ti mừng sinh viên mới. Sung dùng dằngkhông muốn đi chỉ vì cái đĩa Châu Tinh Trì mới tậu về nhà, nhưng được (và bị) haithằng bạn thân nắm chân nắm tay đẩy lấy đẩy để, nó mới mặc vội cái quần ngố đỏvà cái áo xanh lá cây của thằng em vào rồi phụng phịu đi cùng với hai thằng kia.Giờ thì nó đang ở đây, giữa một cái tổ kiến chật chội và nhét đầy mùi “hơi người”,hối hận kinh khủng vì đã không dứt khoát ôm lấy Châu Tinh Trì chặt hơn.Một cái bóng vàng màu chanh dây lướt qua đánh vụt, thêm nữa trên mặt phấn sondày cộp nhưng được đắp lên hết sức vụng về, ào qua Sung. Thôi, chào Châu TinhTrì nhé, hôm nay Sung sẽ ở lại đây! Chanh Dây biến mất ngay lập tức như kiểusiêu nhân trong các bộ phim hành động, rồi để khi Sung còn đang ngơ ngác thìnàng lại xuất hiện bất ngờ, dĩ nhiên, như siêu nhân, trong một hình ảnh hoàn toànkhác nhưng cũng rực rỡ không kém. Trên sân khấu.Chanh Dây biến thành Quýt Chín mất rồi, vì cái váy diêm dúa nàng đang mặc trênngười đúng màu quýt chín, (vẫn) chóe lọe. Chanh Dây khiêu vũ, rất điệu nghệ vớinhững cái quay người và bước nhảy nhí nhản ...