Danh mục

Mẹ chồng mất tích chính là...người giúp việc nhà tôi!

Số trang: 4      Loại file: pdf      Dung lượng: 164.85 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (4 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Những ám ảnh về cuộc hôn nhân đầu tiên đã khiến lần thứ hai khi trở thành cô dâu của tôi mang niềm hạnh phúc không trọn vẹn. Chỉ có điều, rất lâu sau đó, tôi mới phát hiện ra sự thật ấy, sự thật về người mẹ chồng mà tôi ngỡ bà đã mất từ lâu...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Mẹ chồng "mất tích" chính là...người giúp việc nhà tôi! Mẹ chồng mất tích chính là...người giúp việc nhà tôi!Những ám ảnh về cuộc hôn nhân đầu tiên đã khiến lần thứ hai khitrở thành cô dâu của tôi mang niềm hạnh phúc không trọn vẹn. Chỉcó điều, rất lâu sau đó, tôi mới phát hiện ra sự thật ấy, sự thật vềngười mẹ chồng mà tôi ngỡ bà đã mất từ lâu...Tôi gặp Hùng trong bệnh viện tâm thần. Tôi là bệnh nhân, cònHùng tới thăm một người bạn của anh. Bạn của anh ở cùng phòngvới tôi. Thực ra tôi không bị điên nhưng những tháng ngày đó, tôikhông thể kiểm soát được tâm trạng của mình. Tôi rất dễ bị kíchđộng. Đó là hậu quả mà cuộc hôn nhân thứ nhất để lại cho tôi. Khiviết những dòng này, quả thực, tôi không hề muốn nhắc lại quãngquá khứ đau buồn đó của mình nhưng mọi chuyện đều phải đi từđiểm bắt đầu, bởi vậy, tôi sẽ kể thật nhanh, thật vội vã để lướt quaquãng đời đó.Tôi lấy chồng năm 22 tuổi. Chồng tôi là con một, lại là con nhàgiàu có nên được bố mẹ cưng chiều vô cùng. Khi tôi lấy anh, điềumẹ tôi sợ nhất là tôi không thể dung hòa được mối quan hệ mẹchồng - nàng dâu bởi mẹ chồng tôi là người rất ghê gớm, chuangoa và hay cậy mình là người có tiền. Nhà tôi so với nhà chồnggiống như đũa mốc mà chòi mâm son. Mẹ chồng tất nhiên khôngưa tôi. Bà nói trông tôi lệch lạc đến buồn cười, hoàn toàn khôngxứng với con trai đẹp đẽ của bà. Tôi lúc nào cũng cười khi nghemẹ chồng nói vậy để tránh những cãi vã không cần thiết xảy ranhưng trong lòng, tất nhiên, tôi thấy rất tự ái. Tôi càng nhúnnhường, mẹ chồng càng cố làm cho tôi phải khó chịu.Chồng tôi từ bé được mẹ yêu chiều, lúc lấy vợ vẫn quen chuyệndựa dẫm và làm việc gì cũng hỏi ý kiến mẹ. Thế nên, về cơ bản,chồng không và chưa bao giờ có ý định sẽ bênh vực tôi mỗi khi tôibị mẹ chồng quở trách và xỉa xói. Cuộc hôn nhân đầu tiên của tôitan vỡ khi mẹ chồng khiến tôi bị sảy thai. Bác sĩ đã dặn, tôi rất khómang thai nên phải hết sức giữ gìn. Mẹ chồng thì cho rằng, tôi lườibiếng, không muốn làm việc nhà nên mới tự bịa chuyện ra nhưvậy. Tôi bị ngã cầu thang khi cố sức bê chậu quần áo lên tầngthượng để phơi. Việc bị sảy thai tạo cho tôi một cú sốc nặng. Ngaysau khi ra viện, tôi làm đơn li hôn và dọn về nhà bố mẹ đẻ.Một quãng thời gian dài sau đó tôi thường xuyên mơ thấy hài nhichưa kịp thành hình của mình, tôi nghe thấy tiếng trẻ con khóc,tiếng trẻ con cười, cả tiếng oán trách. Bố mẹ đưa tôi đi gặp bác sĩtâm lý để điều trị nhưng việc điều trị này, không mang lại hiệu quảgì. Tôi phải uống rất nhiều loại thuốc: thuốc an thần, thuốc chốngtrầm cảm...Nhưng những ám ảnh vẫn mãi không rời khỏi trí óc tôi,bố mẹ đưa tôi vào bệnh viện tâm thần. Lúc gặp Hùng, tinh thần tôiđã phần nào ổn định trở lại, chỉ có điều, tôi không hay nói cười nhưtrước nữa. Chúng tôi quen nhau trong bệnh viện và khi tôi ra viện,anh và tôi vẫn thường xuyên liên lạc với nhau như những ngườibạn thân thiết.Hơn 3 năm sau khi cuộc hôn nhân thứ nhất của tôi tan vỡ, bố mẹnói tôi nên tìm một mái ấm mới. Bị ám ảnh bởi mẹ chồng, tôi nóivới bố mẹ rằng tôi chỉ lấy người đã không còn mẹ. Mọi người đềucười vì ai cũng nghĩ tôi nói đùa nhưng trong lòng, mình tôi biếtrằng, đó hoàn toàn là điều nghiêm túc. Mẹ tôi nói Hùng rất tốt. Tôicũng nghĩ vậy, nhất là khi anh cho tôi biết anh không có mẹ, bốanh đã mất 5 năm nay. Mẹ bỏ anh đi từ khi anh còn rất nhỏ. Đámcưới của chúng tôi được tổ chức sau đó 2 tháng, vợ chồng tôi ởriêng. Bố mẹ tôi ưng lắm vì tôi không phải chịu cảnh mẹ chồng -nàng dâu, hàng tuần đều có thể về nhà ăn cơm cùng bố mẹ vì tôikhông bị nhà chồng cấm cản.Sáu tháng sau khi cưới, tôi mang thai. Đó là điều vô cùng may mắnvì như tôi đã nói ở trên, bác sĩ nói tôi rất khó có con. Chồng tôi vuilắm. Tôi mang thai đến tháng thứ sáu, anh bàn tôi nên tìm mộtngười giúp việc để có thể giúp tôi làm việc nhà và đồng thời đếnkhi tôi sinh con, tôi sẽ có người chăm con hộ. Tôi đồng ý vớichồng. Vài ngày sau, Hùng đưa về một người phụ nữ tuổi tầmkhoảng 50 tuổi, khuôn mặt rất phúc hậu. Bà tên Lan, dù đã có tuổinhưng bà còn rất nhanh nhẹn, lại là người sạch sẽ và khéo léo. Ởvới nhà tôi một tháng, bà đã thuộc gần hết sở thích và thói quencủa vợ chồng tôi. Bà cũng là người hay chuyện, kể chuyện rất códuyên nên nhà tôi thường rất vui vẻ. Tôi rất ưng người giúp việcnày. Tôi gọi bà là thím Lan.Khi tôi sinh con, mẹ tôi chỉ phải qua trông cháu một hai tuần đầucòn sau đó, mọi việc đều do một tay thím Lan lo. Thím làm việc gìcũng rất vui vẻ. Con bé My Anh nhà tôi thậm chí còn theo thímhơn theo mẹ. Mọi người đều bảo tôi tập hai mà lại sướng. Cáisướng thứ nhất là tôi không phải lo chuyện chăm sóc bố mẹchồng, cái sướng thứ hai là tìm được người giúp việc tận tâm, hếtlòng với vợ chồng tôi. Chồng tôi cũng rất quý thím. Anh gọi thímlà U xưng con. Nhiều lúc tôi đùa: Anh với thím Lan cứ nhưmẹ con ruột thịt vậy. Hùng cười đáp lại: Anh nhận thím là mẹmà em.Thấm thoát hơn 5 năm trôi qua, thím Lan vẫn ở nhà tôi. Thím giàhơn nhiều n ...

Tài liệu được xem nhiều: