Tàu đã vào ga được một lúc, Hoài lúc này mới uể oải vươn người rồi chậm rãi bước ra khỏi khoang ghế cứng. Cả một đêm ngủ gục trên bàn khiến cổ và bả vai đau ê ẩm, Hoài hít đầy một ngực không khí hanh hao của mùa đông Hà Nội, chợt rùng mình vì một cơn gió khẽ chạy dọc qua vuốt ve khuôn mặt lạnh cóng.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Một đời chỉ cần có emMột đời chỉ cần có emTình yêu đâu có sai lầm, chỉ là người này bước lên một chút, người kia bướclên một chút, sẽ có ngày, họ tìm thấy nhau…Tàu đã vào ga được một lúc, Hoài lúc này mới uể oải vươn người rồi chậm rãibước ra khỏi khoang ghế cứng. Cả một đêm ngủ gục trên bàn khiến cổ và bả vaiđau ê ẩm, Hoài hít đầy một ngực không khí hanh hao của mùa đông Hà Nội, chợtrùng mình vì một cơn gió khẽ chạy dọc qua vuốt ve khuôn mặt lạnh cóng. Cô xoaxoa bàn tay đông cứng, quăng chiếc balo nặng trịch lên vai rồi bắt đầu lững thữngbước ra khỏi ga.Ga tàu lúc này không đông, chỉ còn lác đác vài người đang giúp người thân gỡhành lý xuống, trở về nhà. Hơi lạnh ùa đến đột ngột khiến Hoài đột nhiên trào dângcảm giác trống rỗng và cô độc. Cái cô độc được sinh ra từ khi người ta nhận thứcđược bản thân cho dù có cố gắng thế nào, vẫn chỉ có một mình.Tin nhắn điện thoại, của Thu - một chị bạn thân với Hoài nhắn tới.“Này, hôm nay đến The Wind, có anh này được lắm! Mới đi Sing về, con nhà khágiả nhé, quan trọng là đẹp trai ngỡ ngàng luôn. Chị hẹn người ta 9h rồi. Bàn số 4,lần này mày mà bỏ lỡ chết với chị!”.Hoài thấy hơi ngán ngẩm, một giây chán nản sượt qua không khí để bật thành mộttiếng thở dài. Cô đã cảm thấy quá mệt mỏi với những cuộc gặp mặt, những lần sắpxếp “mai mối” của các cô chị thích làm “bà nội trợ nhiều chuyện”. Nhưng Hoàikhông nỡ từ chối ý tốt của mọi người.“Ok, em sẽ đến đúng giờ!”“Ăn mặc, trang điểm thật đẹp, phải câu được con cá này, không chị đây sẽ uất màchết mất!”“Được rồi!”Hoài gài tai nghe, bật to bản nhạc đang nghe dang dở, lấy thêm chiếc khăn dàyquàng tạm từ ngăn ngoài cùng của vali, cô bắt một chuyến taxi về thẳng tòa soạn. ***Khi chuông điện thoại dồn dập từng hồi, Hoài mới cảm thấy hối hận vì lúc ngủquên không tắt chuông. Bò dậy trong tình trạng mắt vẫn nhắm nghiền, cô ấn bừanút nghe, giọng nói chua hơn giấm của Thu vọng ra sang sảng từ đầu dây bên kia.- Cô làm gì thế hả? Mấy giờ rồi cô biết không? 8 rưỡi tối rồi mà cô còn trả lời tôivới cái giọng điệu ngái ngủ có thừa như thế hả?- Làm gì mà to tiếng thế? Em mới đi Hà Giang về sáng nay, đang tranh thủ ngủ bùmà!- Bù cái đầu nhà cô, cuộc hẹn bao nhiêu công tôi sắp xếp cho cô cô để bay chốnnào rồi? Tôi mà không cẩn thận gọi điện nhắc chắc cô cho người ta chờ đến mailuôn chứ hả?Hoài giật mình, mở choàng mắt nhìn đồng hồ trên điện thoại. Cô nói vội vài câuhứa hẹn vào điện thoại rồi chạy như bay vào tủ quần áo, tìm bộ đồ gần tầm vớinhất, sửa soạn sơ sài thêm một chút rồi lao ra đường.The Wind là một nhà hàng kiểu Tây khá nổi tiếng, do vội vàng quá nên Hoàikhông kịp ăn vận cho phù hợp với thiết kế sang trọng và không khí của nhà hàng.Chiếc áo len đỏ kết hợp với áo khoác kaki lót bông, quần bò bó sát và chiếc giàyvans nâu đồng màu với chiếc khăn ống đã khiến cô gái già sắp 27 tuổi trở nên xì –tin hơn bao giờ hết.Khẽ rủa thầm mình một câu, rồi hít hà một hơi đầy khí lạnh, Hoài bình thản bướcvào nhà hàng trong bao con mắt ngờ vực của nhân viên ở đây. Sau khi nói trướcvới cô lễ tân, Hoài cũng bước đến gần chiếc bàn số 4 đã có người ngồi sẵn.- Xin lỗi, tôi đến muộn!Ngữ khí nói ra có vài phần lãnh đạm, người thanh niên trong chiếc áo sơ mi thẳngthớm vừa ngẩng đầu lên đã khiến Hoài rùng mình. Không phải vì khuôn mặt củaanh ta đáng sợ, mà đây đích thực là khuôn mặt có biến hóa thế nào cô cũng nhậnra. Hoài sững sờ, anh ta đã về nước từ bao giờ?Trái ngược với biểu cảm ngạc nhiên của Hoài, Lâm ngắm một lượt từ trên xuốngdưới cô gái đứng trước mặt. Sau từng ấy năm, cô ấy vẫn chẳng có gì thay đổi, từ vẻngoài trẻ con, giọng điệu hờ hững, và cả cách ăn mặc không chút nể nang ngườiđối diện này. Cũng đã được 5 năm rồi, chẵn 5 năm không gặp lại, vậy mà cảm giácnhư mới chỉ như hôm qua.- Em ngồi xuống đi!Lâm mỉm cười, đưa tay ra hiệu mời Hoài ngồi xuống ghế đối diện. Mặc dù vẫn cònkhá sững sờ, nhưng sau một hồi trấn tĩnh, Hoài cũng buông nhẹ người xuống ghế.Vẻ thờ ơ lại phủ lên gương mặt như đọng một làn sương mỏng. Cô đi thẳng vàovấn đề.- Anh biết trước đối tượng buổi hẹn hôm nay là tôi?- Ừ, anh biết trước rồi!- Thế tại sao anh lại đồng ý đến đây?- Muốn gặp em, cũng 5 năm rồi còn gì?- Phải, cũng 5 năm rồi, thế nên gặp hay không gặp cũng có gì khác nhau đâu!Dù Hoài có nhọc sức công kích, người con trai trước mặt vẫn cứ trước sau giữ nụcười dịu dàng. Cô phải cố gắng kiềm chế không chồm lên tát thẳng vào khuôn mặtxưa nay chỉ dùng để lừa người khác ấy.- Em nói thế là không đúng rồi, em có thể không nhớ anh, nhưng anh thì nhớ emlắm!- Anh thôi mấy câu rào đón vớ vẩn đi, mục đích gọi tôi ra đây có chuyện gì? Tôikhông rảnh rang nghe anh tán tỉnh lắm!- Chẳng có mục đích gì, chỉ là muốn gặp em vì nhớ em. Em cứ càng tỏ ra xa cáchvới anh, càng chứng tỏ em vẫn quan tâm đến anh, và quá khứ ...