Danh mục

MỘT GIỌT THỜI GIAN

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 162.12 KB      Lượt xem: 15      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 1,000 VND Tải xuống file đầy đủ (7 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Kéo tay áo lau đi những giọt mồ hôi, người đàn ông già tiếp tục công việc của mình, ông phun từng đợt nước lên mấy cây đào vừa chở tới. Giáp Tết mà thời tiết lại nóng như gần hè, thế nhưng như những cơn gió ban đêm thì vẫn
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
MỘT GIỌT THỜI GIAN MỘT GIỌT THỜI GIAN Kéo tay áo lau đi những giọt mồ hôi, người đàn ông già tiếp tục công việc của mình, ông phun từng đợt nước lên mấy cây đào vừa chở tới. Giáp Tết mà thời tiết lại nóng như gần hè, thế nhưng như những cơn gió ban đêm thì vẫn có thể tố cáo được cái bộmặt khắc nghiệt còn sót lại của mùa đông, ông già biết thế, dù vậy, cái thứ cơm áo gạo tiền đâu có cho người ta nhiều lựa chọn. Cố nén tiếng thở dài, ông chạnh long nghĩđến đứa cháu nhỏ ông bỏ ở nhà suốt đêm qua, nó còn phải ở một mình thêm đêm nay nữa hoặc là đêm mai nữa, ngày mai mới là giao thừa và những chợ đào, chợ quất thì đến đêm ba mươi người ta mới đóng cửa. Nắng vẫn chiếu, vàng óng ả như suối tócmộng mơ của nàng xuân, có lẽ cô nàng ấy vẫn còn đang dạo chơi đâu đó mà quên mấtviệc phải làm. Trong cái lán dựng tạm bợ của mấy người trông đào, một người phụ nữ trẻ, có lẽ có thể coi là đẹp nếu như gương mặt của ả không chống chất những lo toancuộc sống, hai đứa con đang tuổi lớn, một vườn đào lớn mà năm nay bán không chạy. Ả đưa gương mặt sưng xỉa vì giận dỗi quay sang nói với chồng:- Ông có ngẫn không đấy hả? Chồng với chả con, đã chẳng nhờ vả được cái gì cả năm giờ lại còn nhận một ông già khú thế kia, lấy đâu ra tiền mà trả cho người ta?- Mụ nói ít thôi, từ hôm qua đến giờ léo nhéo mãi thế mà cũng không im đi được à?Sống thì phải có cái tâm chứ, người ta nghèo mình giúp người ta một chút thì chết à?- Tâm á, tâm có ăn được không? Mỗi ngày ông hốc cái gì để sống đấy, tiền thì không có, sĩ hão! Người chồng toan nói lại vài câu nhưng đã quá quen với cái ngoa ngoắt của mụ vợ, anh quyết định im lặng cho yên ổn dù bản trường ca kia chắc chắn anh phải nghe dài dài. Ngoài kia, nắng vàng lại thúc giục những bông đào thắm, đào bích đua sắc làm rực lên cả một góc con đường cao tốc này, những cơn gió không ngừng thổi để lay động những cánh hoa và để chúng tung mình trong không trung rực rỡ. Năm nay đào bán chậm hơn mọi năm, ai ai cũng đổ cho kinh tế, cho khủng hoảng, cho làm ăn thấtbát thế nhưng người nghèo thì nghèo đi, người giàu thì vẫn có tiền, những người trung lưu thì hạn chế chi tiêu trong Tết, và cứ thế, cái nọ kéo theo cái kia, những bông hoa đào thì vẫn nở, những tiếng thở dài vẫn cứ dai dẳng qua ngày này sang ngày khác, càng gần giao thừa dường như chúng lại càng dài hơn. Người đàn ông già đến gặp anh vào một chiều gió, trên đoạn đường này, cứ đến xế chiều là gió lại càng thổi mạnh hơn, tiếng nói khẩn khoản của ông cũng hòa vào gió: - Anh à, anh cho tôi phụ việc ở đây nhé!Anh biết rõ là bản than anh không thích thuê thêm nhân công, thêm người là thêm chi phí, đào thì bán không chạy, lấy gì mà thuê: - Bọn cháu không nhận người đâu ông ạ, nhỡ may có chuyện gì cháu sao chịu được trách nhiệm hả ông? - Cậu đừng chê tôi già, tôi trông thế này thôi nhưng năm nay mới có năm mươi chín tuổi, còn chưa đến tuổi nghỉ hưu đâu.- Ông đã năm mươi chín tuổi cách đây mấy năm ấy chứ ông, thôi, cháu cũng chẳngkhó tính gì đâu, nhưng ở đây bây giờ sáng thì nóng, đêm thì lạnh, nhỡ ông mà lăn rađấy con vợ cháu nó mắng cho điếc tai. Ông đi hỏi mấy chỗ bên cạnh, chắc có người nhận đấy ông ạ. - Tôi cũng đâu có muốn làm phiền anh, tôi đi từ đầu này đến đầu kia của cả conđường này rồi, nhưng ai cũng nói như vậy cả, tôi còn khỏe, mỗi ngày còn làm hàng tạ bún cho người ta đi bán. Năm nay hàng bún nghỉ sớm, tôi cũng chỉ mong kiếm thêm mấy đồng mua sách cho cháu. Năm nào nó cũng phải chép sách của bạn bè để học.Tôi có thể phụ việc cho anh được, tôi chở hàng đi được, tôi chỉ cần một góc lều… còn nếu phải thức, tôi cũng thức cả đêm được. … Thế đấy, cuộc sống có chừa cho ai con đường nào dễ đi, ai cũng phải cố mà kiếmsống, cố mà vật lộn với giá cả, anh biết ông ấy tội nghiệp nên muốn giúp, chỉ khổ ôngluôn bị bà vợ đanh đá của anh móc mỉa cho dù mỗi bữa ăn ông cũng chẳng ăn tốn bao nhiêu.Người ta vẫn đi lại trên đường, người thì vì mưu sinh kiếm sống, người thì đi chơi, đi thăm họ hàng, cả năm có một lần Tết, cả năm chỉ có lúc này là hàng hóa bán chạynhất nên ai cũng cố gắng kiếm lời. Một chiếc xe ga đỗ phịch lại trước người đàn ông già. Người phụ nữ ngồi sau xuống xe, chỉnh lại tà váy của mình, nói với chồng: - Mình chọn một cây rồi về sớm đi anh, ngày mai phải sang nhà ông bà rồi. - Có cành nào trông được đâu, nắng nở hết thế này mua về thì chẳng nở được mấy bông. - Tết thì phải có hoa đào chứ anh, mình chọn lấy một cành rồi về luôn, nắng thế này em lại mất công dưỡng da hôm trước mất.Cặp vợ chồng còng nhau đi đi lại lại qua mấy dãy đào, bình phẩm, nhíu m ...

Tài liệu được xem nhiều: