Danh mục

Một số câu chuyện về Bác

Số trang: 7      Loại file: doc      Dung lượng: 58.50 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Jamona

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Một số câu chuyện về tấm gương đạo đước Hồ Chí Minh
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Một số câu chuyện về Bác1. Chú sang xông nhà cho BácVào các dịp lễ tết, vẫn có một số anh chị em “ăn cơm tập thể, nằm giường cánhân” ở lại trực cơ quan.Mồng một tết âm lịch (năm 1956), nhường anh em khác về quê, tôi ở lại bảovệ cơ quan.Khoảng 9 giờ sáng, khi mọi người đã rộn ràng đi chúc tết, thì Bác tới.Thấy nhà vắng lặng, chỉ có mỗi mình tôi ngồi ở bàn, Bác mừng tuổi tôi mộtchiếc bánh chưng, một gói kẹo, chúc tôi nhân dịp năm mới, rồi Bác hỏi:- Mồng một tết chú khai bút cái gì đó?- Thưa Bác, cháu đang viết báo cáo tổng kết công tác năm 1955 của đội ạ.Bác khen:- Các chú thật cần cù, chịu khó, quanh năm vất vả. Những ngày mưa dầm gióbấc, Bác ngủ trên nhà, còn các chú phải thức suốt đêm ở dưới vườn. Tết cònphải làm việc.Bác nói tiếp:- Chú viết báo cáo ngắn thôi. Kết luận là: toàn đội hết lòng bảo vệ Trungương Đảng và Chính phủ được an toàn. Không nên nói: bảo vệ Hồ Chủ tịch,vì trong Trung ương Đảng và Chính phủ là có đủ mọi người rồi.Bác nắm tay tôi:- Chú sang xông nhà cho Bác đi.Bác phân công tôi rửa ấm chén, còn Bác thì lau bàn ghế và cắm hoa để đóncác đồng chí trong Bộ Chính trị sang chúc tết.Tết năm ấy, tôi lại là người vui nhất.2.Nước nóng, nước nguộiBuổi đầu kháng chiến chống Pháp, có một đồng chí cán bộ trung đoàn thườnghay quát mắng, đôi khi còn bợp tai chiến sỹ. Đồng chí này đã từng là giaothông, bảo vệ Bác đi ra nước ngoài trước Cách mạng Tháng Tám.Được tin nhân dân “dư luận” về đồng chí này, một hôm, Bác cho gọi lên ViệtBắc. Bác dặn trạm đón tiếp khu ATK, dù có đến sớm, cũng giữa trưa mới chođồng chí ấy vào gặp Bác.Trời mùa hè, nắng chang chang, đi bộ đúng ngọ “đồng chí Trung đoàn” vã cảmồ hôi, người như bốc lửa.Đến nơi, Bác đã chờ sẵn. Trên bàn đã đặt hai cốc nước, một cốc nước sôi cóý chừng vừa như mới rót, bốc hơi nghi ngút, còn cốc kia là nước lạnh.Sau khi chào hỏi xong, Bác chỉ vào cốc nước nóng nói:- Chú uống đi. Đồng chí cán bộ kêu lên:- Trời! Nắng thế này mà Bác lại cho nước nóng làm sao cháu uống được.Bác mỉm cười:- À ra thế. Thế chú thích uống nước nguội, mát không?- Dạ có ạ.Bác nghiêm nét mặt nói:- Nước nóng, cả chú và tôi đều không uống được. Khi chú nóng, cả chiến sĩcủa chú và cả tôi cũng không tiếp thu được. Hoà nhã, điềm đạm cũng như cốcnước nguội dễ uống, dễ tiếp thu hơn.Hiểu ý Bác giáo dục, đồng chí cán bộ nhận lỗi, hứa sẽ sửa chữa…3.Chú ngã có đau không?Vào đầu năm 1954, tiết trời đã sang xuân, nhưng ở Việt Bắc vẫn còn rét. Gióbấc thổi mạnh, mưa phùn lâm râm gây nên cái lạnh buốt, Bác vẫn làm việcrất khuya. Bác khoác chiếc áo bông đã cũ, miệng ngậm điếu thuốc lá thỉnhthoảng lại hồng lên, tiếng máy chữ lách tách, lách tách đều đều…Trời lạnh, nhưng được đứng gác bên Bác, tôi thấy lòng mình như được sưởiấm lên. Tôi nhẹ bước chân đi vòng quanh lán. Một lần vừa đi, vừa nghĩ, tôi bịthụt chân xuống một cái hố tránh máy bay. Tôi đang tìm cách để lên khỏi hố,chợt nghe có tiếng bước chân đi về phía mình. Có tiếng hỏi:- Chú nào ngã đấy?Chưa kịp nhận ra ai, thì tôi đã thấy hai tay Bác luồn vào hai nách, chòm râucủa Bác chạm vào má tôi. Tôi cố trấn tĩnh lại để nói một lời thì giật mình khithấy Bác không khoác áo bông, Bác đi tất, một chân có guốc, một chân không,nước mắt tôi trào ra. Vừa kéo, Bác vừa hỏi:- Chú ngã có đau không?Bác sờ khắp người tôi, nắn chân, nắn tay tôi. Rồi Bác nói:- Chú ngã thế đau lắm. Chú cứ ngồi xuống đây bóp chân cho đỡ đau. Ngồixuống! Ngồi xuống!Tôi bàng hoàng cả người, không tin ở tai mình nữa. Có thật là Bác nói nhưvậy không! Bác ơi! Bác thương chúng cháu quá!Tôi trả lời Bác:- Thưa Bác, cháu không việc gì ạ. Rồi tôi cố gắng bước đi để Bác yên lòng.Bác cười hiền hậu và căn dặn: “Bất cứ làm việc gì chú cũng phải cẩn thận”.Rồi Bác quay vào.Tôi đứng nhìn theo Bác cho đến lúc lại nghe tiếng máy chữ của Bác kêu lênlách tách, đều đều trên nhà sàn giữa đêm Việt Bắc.4.. Tấm lòng của Bác Hồ với chiến sỹĐối với chiến sĩ là những người hy sinh nhiều nhất cho dân tộc, Bác Hồthường dành cho anh em sự chăm lo, săn sóc ân tình, chu đáo nhất.Mùa đông, thương anh em chiến sĩ rét mướt ở rừng núi hay bưng biền, Bácđem tấm áo lụa của mình được đồng bào tặng, bán đấu giá để lấy tiền muaáo ấm gửi cho các chiến sĩ.Bác thường nói: “Chiến sĩ còn đói khổ, tôi ăn ngon sao được!”. “Chiến sĩ cònrách rưới, mình mặc thế này cũng là đầy đủ lắm rồi!”.Mùa hè năm ấy (1967), trời Hà Nội rất nóng. Sức khỏe Bác Hồ đã kém, thầnkinh tuổi già cũng suy nhược, dễ bị to¸t mồ hôi, ướt đầm, có ngày phải thaymấy lần quần áo, có khi hong tại chỗ, rồi lại thay ngay. Bác không cho dùngmáy điều hòa nhiệt độ. Bác bảo: mùi nó hôi lắm, Bác không chịu được ! ( Báckhông dùng nên nói vậy thôi, chứ máy đã có nút xả thơm).Thấy trời oi bức quá, Bác nói với đồng chí Vũ Kỳ:- Nắng nóng thế này, các chú bộ đội trực phòng không trên nóc hội trường BaĐình thì chịu sao được ? Các chú ấy có đủ nước uống không? Chú thử lên tìmhiểu xem thế nào, về cho Bác biết.Đồng chí Vũ Kỳ lên, được biết trên đó có m ...

Tài liệu được xem nhiều: