Danh mục

Mùa Thu Chết

Số trang: 10      Loại file: pdf      Dung lượng: 247.59 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 2,000 VND Tải xuống file đầy đủ (10 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Lúc ấy cả hai là những đứa trẻ. Sau trường hai đứa có một công viên nhỏ trồng khá nhiều cây. Đa phần là những cây cao ngất nhưng gầy và ít lá, những chiếc lá xanh bạc nhợt nhạt, ngoài ra còn hai ba cây phong già, tuy không cao lắm nhưng đủ che nắng thu,
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Mùa Thu Chết Mùa Thu ChếtTác Giả: GoldMùa thu, 1978.Lúc ấy cả hai là những đứa trẻ.Sau trường hai đứa có một công viên nhỏ trồng khá nhiều cây. Đa phần là nhữngcây cao ngất nhưng gầy và ít lá, những chiếc lá xanh bạc nhợt nhạt, ngoài ra cònhai ba cây phong già, tuy không cao lắm nhưng đủ che nắng thu, không nóngnhưng hơi chói, cho hai đứa. Dù sao cũng là trẻ con, nhỏ xíu.Tôi đứng bên anh dưới tán phong đỏ. Anh cầm tay tôi, bàn tay anh ấm khiến tôibình yên. Vài chiếc lá rơi. Anh không nhìn tôi, cười thật hiền. Không thể kiềm lại,tôi nói lớn như một tên ngốc:- Em yêu anh, anh hai!- Ừ?!- Anh sẽ mãi bên em chứ?- Bằng một cách nào đó, có thể là mãi mãi...Giọng nói của anh xa xăm và nhẹ hẫng làm tôi bất an. Tôi ôm anh, vội vã như thểsắp tuột mất thứ gì quan trọng.Tay vẫn nắm tay tôi, anh lại cười. Nụ cười anh lạlắm, không thể biết được buồn vui, nhưng nó vẫn khiến tôi an tâm trở lại. Là bởianh còn ở đây, không phải anh đang cười, vậy thôi. Tiếng phong cầm rơi nhẹ nhưhạt mưa. Âm thanh buồn vọng từ nơi xa, lan tỏa chậm chạp trong sắc thu đỏ rực.Lá rơi. Tôi không mất mùa thu này, không mất anh.- Anh hai, anh yêu em chứ?- Ừ, yêu. - Anh nhếch môi, vẽ lên một đường cong như khuôn mặt mếu cố cười.- Mình có thể mãi bên nhau không?- Là anh em mà, được không? - Anh thở dài, rồi lặng im nhìn một nơi xa.Tôi ngẩng lên nhìn vào mắt anh, thấy trong mắt anh một màu xanh sâu. Anh cứnhìn mãi bầu trời kia, như chẳng để làm gì. Anh hai, thật ra, anh cũng yêu em chứ?Tất cả những điều anh nói, không phải lừa dối? Nếu đây không phải sự thật thìsao? Em phải làm sao?Anh. Đừng rời xa em.- Lâm, nếu sau này, hai chúng ta không yêu ai khác, không lấy ai khác... Chúng tacó thể mãi bên nhau.- Có thể làm vậy sao? - Tôi ngạc nhiên trước suy nghĩ bất chợt của anh. Anh là thế,luôn nghĩ ra những điều rất lạ, và rất nhanh.- Chỉ cần cố gắng... Em cũng muốn mãi bên anh, phải không? Vậy, hứa nhé. - Anhgiơ ngón út lên, móc vào ngón út của tôi. Một lời hứa.- Ừ, em hứa.- Sẽ không bao giờ phản bội lại lời hứa này nhé? Nếu không sẽ bị trừng phạt đấy. -Anh nắm chặt tay tôi.Tôi gật đầu, cười hạnh phúc.Đôi lúc, tôi cũng thấy buồn cười. Chúng tôi là anh em ruột. Chúng tôi là hai thằngcon trai. Tại sao chúng tôi lại tin vào lời hứa ấy? Tại sao có thể tin một lời hứa trẻcon? À, khi ấy cả hai đều là trẻ con mà. Anh biết điều đó, đúng không? Nên anh đãbước khỏi lời hứa điên khùng ấy trước tôi. Nhưng mà, bây giờ tôi cũng đã lớn, tạisao tôi vẫn tin nó? Cớ gì tôi vẫn bám lấy niềm tin ấy để rồi thất vọng. Chỉ là mộtgiấc mơ của trẻ con. Chỉ là một cậu bé ngủ quên hoài nơi ảo tưởng. Còn anh, anhđã không tin từ lâu. Hoặc, anh chỉ nói dối để lừa tôi, cái này thì cũng có thể.-*-Mùa thu, 1990.- Lâm à?< Dạ! >- Anh sắp kết hôn. Cô ấy tên là Trần Phương Hạnh.< Chúc mừng anh hai! >- Ừ, chúc mừng.< Anh phải khiến chị dâu hạnh phúc nhé.>- Ừ, hạnh phúc.Cúp máy bình thản. Lá phong rơi vu vơ, gửi gió niềm tin và mơ ước trẻ dại. Gío sẽmang nó theo, bay mãi, bay mãi cho đến khi niềm tin ấy biến mất hẳn. Tôi im lặngrất lâu, lạ lùng vì không thấy mình đau khổ, hoặc nếu có đau khổ, tôi cũng khôngthể biết. Chưa bao giờ tôi phải đau khổ, bởi luôn có anh ở bên. Nhưng thật ra thìcái chính là, với những chuyện lường trước được, người ta sẽ bớt đau hơn mộtchút. Cũng có khi đó là nói dối, có khi...< Anh hai, bây giờ anh hạnh phúc chứ? >- Ừ!< Bây giờ... có hơn ngày xưa không? >- Có.< Vậy là được rồi. Anh hai, từ nay quên đi nhé. Tất cả những gì đã có trước đó... >- Ừ, quên.< Em cũng đã quên rồi, cho nên...Thật ra phải xin lỗi anh một chút! Những gì emcó bây giờ, là quá đủ cho em rồi. >- Quên đi, Lâm!A! Anh nhất định sẽ quên thôi. Anh không phải vướng bận gì về quá khứ nữa.Chợt tôi mừng cho anh. Đừng suy nghĩ gì về tôi, anh sẽ hạnh phúc. Những gì tôi cóbây giờ là quá đủ, cần gì phải muốn hơn thế? Mỉm cười. Nước mắt chảy. Tất cảnhững gì em có, là kí ức về anh hai.Tôi đến đám cưới của anh với một bó hoa calla - một bó hoa hợp với đám cưới,một hộp quà bọc cẩn thận và một nụ cười hoàn hảo. Tôi tặng vợ anh hộp quà -quyển sách ép những chiếc lá nhiều màu. Cô thốt lên ngạc nhiên và vui mừngtrước món quà đặc biệt, nụ cười nơi cô rất ấm áp và thơ ngây. Anh hai đã chọn mộtcô gái rất dễ thương, một cô gái không ai có thể ghét được. Khép hờ mắt, tôi đặtvào tay anh bó hoa và thận trọng giữ bàn tay gầy của anh:- Cố gắng sống hạnh phúc với cô ấy, nhé! Đó là một cô gái tốt... Chúc mừng!- Đã chúc rồi còn gì?! - Anh thở dài.- Ừm, em xin lỗi... - Thở nặng nhọc, tôi cười gượng gạo.- Thôi, không sao đâu, chúc mừng. - Anh gật nhẹ, mỉm cười và xoa đầu tôi, nụcười cố hữu không rõ buồn vui.- Anh có thể nắm tay em lâu hơn một chút không?_ Tôi rụt rè, không dám nhìn lên.Ánh đèn sau lưng anh lấp loáng khiến tôi nhức mắt.Bàn tay gầy của anh lặng lẽ giữ tay tôi rất kín đáo. Tôi khóc, trong thâm tâm.Thật khó để ...

Tài liệu được xem nhiều: