MƯA TRÊN LÁ THẢM Những chiếc lá xà cừ vàng đã lại trải dày khoảng sân khu tập thể giáo viên. Từ nay sẽ không còn ai gom lá với tôi, không còn ai nhắc tôi chạy xa đống lá xà cừ đang cháy - không được ngửi mùi hương hăng hắc,
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Mưa trên lá thảm Mưa trên lá thảm Thể loại: Tình cảm... Rating: K+ MƯA TRÊN LÁ THẢMNhững chiếc lá xà cừ vàng đã lại trải dày khoảng sân khu tập thể giáo viên. Từnay sẽ không còn ai gom lá với tôi, không còn ai nhắc tôi chạy xa đống lá xà cừ đang cháy - không được ngửi mùi hương hăng hắc, thơm thơm của lá xà cừ đang nổ lép bép - không ai thổi những tàn tro bám đầy trên mái tóc tôi đennhánh khi tôi còn đang mải mê ngắm những tàn tro xoáy tít trên không rồi bay về tận phía xa xôi…oOoTôi gia nhập khu tập thể giáo viên được hơn một năm. Tôi không phải là giáo viêntrẻ mới về trường, cũng không phải con của thầy cô nào trong trường. Tôi - con bénhà quê lên thị trấn theo nghiệp chữ.Bác tôi - giáo viên xuất sắc đang được nhàtrường cho đi học thạc sĩ tận Hà Nội. Tôi nghiễm nhiên sở hữu một phòng trongkhu tập thể giáo viên này. Một chỗ ở mà có mơ bọn học sinh nghèo quê tôi cũngkhông thể nghĩ tới.Bác tôi nói khu tập thể trường tôi được xây từ trước năm 1975, nơi góc sân có câyxà cừ đã già, cuối xuân đầu hạ nó lại trút xuống một lớp thảm vàng…Thầy Nam là người tôi quen đầu tiên trong khu tập thể. Khi cúi xuống bể nước tậpthể rộng và sâu, tôi làm rơi cái gầu múc nước, khua khoắng mãi không tài nào lấylên được, vừa sợ lại vừa lo.- Làm trò gì thế hả nhóc?Hoảng hồn, suýt chút nữa là tôi rơi tòm xuống bể. Tự nhiên tôi thấy tủi thân, mắttôi rươm rướm:- Thầy! Em… làm rơi gầu xuống bể rồi…Tự nhiên tôi khóc thành tiếng cứ như thầy là thủ phạm bắt nạt tôi.- Thôi! Thôi! Nín đi em. Mà sao lại vào khu tập thể giáo viên múc nước hả?- Em… là cháu bác Trung, em mới tới...- À! Có phải Mây không?Tôi quẹt ngang nước mắt gật đầu. Thầy bảo:- Thôi được rồi. Xích ra đi em.Thầy lấy một khúc xà cừ khô, móc cái gầu lên dễ dàng, đưa cho tôi và cười:- Thầy tên Nam, nếu có cần gì thì cứ “hú” thầy một tiếng, thầy ở phòng 12.Cũng chẳng để cho tôi kịp cảm ơn, thầy xách cặp đi ngay lên phòng.Những ngày đầu, tôi đi học về là đóng cửa ở yên bên trong, ngại ra ngoài vì toàn làthầy cô, không có ai cùng tuổi để có thể “buôn dưa bán táo”. Bác tôi bảo như thếhọc hành sẽ tốt hơn. Có lần tôi đang chăm chú đọc sách thì có tiếng gõ cửa.Thầy Nam xuất hiện:- Nhóc! Cho thầy mượn cái lược!- Dạ!- Mà này, đóng cửa ít thôi. Ra vào đã có cổng. Ở đây an toàn lắm, mở ra để mà thở,đóng cửa tối ngày nhà mọc rêu lên đấy.Rồi thầy lại ôm cặp lên trường.Thầy nói đúng. Gió nồm làm căn phòng tráng nền ximăng dậy mùi ẩm ướt, khônglúc nào khô. Tôi mở cửa, nhưng cũng hơi ngại, nhiều khi có một học sinh đi ngangqua thấy tôi lại khoanh tay chào lễ phép:- Em chào cô ạ!Tôi lại khoái với sự lầm lẫn ấy. Con người ta, ai chả có lúc tự huyễn hoặc mình.Thỉnh thoảng thầy Nam cũng qua phòng tôi mượn lược. Tôi thật thà:- Em có hai cây lược, thầy mang một cây về dùng ạ.Thầy im lặng, không cầm cây lược, cũng không xuống mượn thêm lần nào nữanhưng thỉnh thoảng vẫn múc nước cho tôi giặt đồ, vẫn cùng tôi gom lá xà cừrụng…oOoTôi vốn yêu trẻ con. Cả xóm có ba đứa, đứa nào cũng dễ thương, ngoan ngoãn vàtinh ranh. Dần dà chúng quý tôi như chị ruột, mỗi khi đi học về cả ba đứa lại chạyra níu lấy chân tôi rồi tranh nhau:- Chị Mây của Thảo chứ..- Không! Chị Mây của Phong cơ.Không biết từ bao giờ phòng tôi lại trở thành bếp ăn tập thể và trường mẫu giáocủa ba đứa. Sang phòng tôi chúng nó thi nhau ăn, không cần mẹ dỗ dành hay bóntừng thìa. Tôi nghiễm nhiên trở thành em út của cả xóm. Cô Thu và cô Mai, hai côsát vách nhà tôi, thỉnh thoảng lại tuồn qua cửa sổ cho tôi ít hạt dẻ, có khi bát chèhoặc bánh. Vừa nấu ăn, vừa nói chuyện qua mấy cái ô cửa thông nhau dưới bếp.Có lần cô Mai kể:- Xem chừng thầy Nam quý Mây lắm đấy. Thầy Nam tốt, nhưng phải cái hayngượng nên cô Khánh không chịu.- Nhưng em nghe các bạn nói thầy dạy giỏi lắm mà cô.Cô cười:- Đấy là trên lớp, cứ để ý thầy khi gặp cô Khánh thì biết…Phòng thầy 12, phòng cô Khánh 13. Cô Khánh dáng người thanh thoát dịu dàng,mái tóc dài luôn buông xõa, gương mặt trái xoan trắng trẻo, một tuần mấy lần xómtôi lại ngất ngây trong hương lá dứa nếp và vỏ bưởi khi cô gội đầu.Người ta bảo nhất cự li, nhì tốc độ. Thế mà thầy… Chậc, phải giúp thầy thôi, tôivạch sẵn một ý tưởng trong đầu… Tôi ngày mong đêm ngóng cho xóm mình maumất điện. Cũng không biết tự bao giờ tôi gọi khu tập thể của mình là xóm, tôi thíchgọi thế. Xóm tôi thường xuyên mất điện, thôi thì đủ lý do: do dây dẫn quá tải, dođường truyền quá cũ, do mất điện nguồn…Mất điện, xóm tôi sẽ trải chiếu ra khoảng sân rộng hát hò. Toàn thầy cô trẻ nêncũng còn yêu đời lắm, dư âm của thời sinh viên còn để lại. Thầy cô có tuổi thì hầuhết đã ra ngoài mua đất, xây nhà riêng. Những hôm ấy xóm tôi hay luộc ốc …Cầu được ước thấy, xóm tôi mất điện thật. Tôi hồ hởi đạp xe chở cô Khánh đi muaốc, sả, chanh, gừng, tỏi, ớt…Cô ký đầu tôi bảo: “Nhóc! Mất điện mà vui th ...