Hán Vũ Đế là vị vua làm được nhiều việc quan trọng nhất trong thời Tây Hán, và cũng là một trong số ít các hoàng đế kiệt xuất của lịch sử Trung Hoa. Hán Đế có một thú vui giống như Tần Thủy Hoàng, đó là thích tiếp xúc với bọn phương sĩ, hy vọng rằng bọn phương sĩ này sẽ tìm được loại thuốc trường sinh bất lão. Người ngoài nhìn vào ai cũng cho rằng đây là chuyện hoang đường. Nhưng Hán Đế luôn tràn trề hy vọng vào số phương sĩ trong tay sẽ tìm ra...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Mưu Trí Thời Tần Hán - Chương 59, 60 Mưu Trí Thời Tần Hán Chương 59 Học Nghệ Thuật Ăn Nói, Khuyên Nhủ Hán Vũ Đế là vị vua làm được nhiều việc quan trọng nhất trong thờiTây Hán, và cũng là một trong số ít các hoàng đế kiệt xuất của lịch sử TrungHoa. Hán Đế có một thú vui giống như Tần Thủy Hoàng, đó là thích tiếpxúc với bọn phương sĩ, hy vọng rằng bọn phương sĩ này sẽ tìm được loạithuốc trường sinh bất lão. Người ngoài nhìn vào ai cũng cho rằng đây làchuyện hoang đường. Nhưng Hán Đế luôn tràn trề hy vọng vào số phương sĩtrong tay sẽ tìm ra được loại thuốc trường sinh đó. Đông Phương Sóc là một quan cận thần được Hán Đế tin yêu, ông làmchức Thị trung trong nội triều. Đông Phương Sóc là người có tài ăn nói, ôngthường gửi gắm ý tứ của mình trong những câu chuyện hài hước hoặc ngụngôn, do đó rất được Hán Đế tán thưởng. Thấy Hán Đế mê hoặc bọn phươngsĩ, ông cũng áy náy, lo lắng trong lòng. Một hôm, thấy Hán Đế tâm tính vuivẻ ông bèn nói: Bọn phương sĩ có thể tìm ra phương thuốc trường sinh bấtlão nhưng tất không thể bì kịp với cái có trong thế giới tự nhiên. Chỉ có điềutrên thế gian này thì tìm đâu ra loại thuốc ấy, chỉ có cách lên thiên đàng thìmới có. Hán Đế nghe vậy thích lắm hỏi: Làm thế nào để lên được thiên đànglấy thuốc. Đông Phương Sóc làm vẻ thật thà nói: Chỉ có thần mới làmđược việc này. Hán Đế tin ngay, cho tìm một vị phương sĩ đến đi cùng ôngvà hẹn 30 ngày phải lấy được thuốc. Sau khi rời khỏi cung, Đông Phương Sóc không vội vàng lên trờingay mà ngày ngày đến các nhà vương hầu uống rượu, vui chơi. Vị phươngsĩ nọ thúc giục thì ông cười nói: Việc của quỷ thần rất kỳ diệu, không thểnói ra được. Đến thời điểm đã định thần núi sẽ xuống đón ta. Thấy ĐôngPhương Sóc tự tin như vậy, vị phương sĩ kia không hỏi nhiều nữa mà yêntâm uống rượu tới lúc say khướt. Nhân lúc phương sĩ đang ngủ say, ĐôngPhương Sóc vờ vội vàng chạy tới đánh thức và nói: Tôi gọi mãi mà ôngkhông tỉnh, tôi vừa từ trên thiên đàng xuống, thuốc vẫn chưa lấy được. Vịphương sĩ nghe vậy vội báo lại cho Hán Đế, Hán Đế giận lắm đòi trị tộiĐông Phương Sóc. ông này vừa khóc vừa nói Không ngờ một công mà hailần chết. Hán Đế nghe vậy ngạc nhiên liền vặn hỏi, Đông Phương Sóc đáp:Sau khi thần lên thiên đàng, ngọc hoàng đại đế hỏi: Quần áo dưới trầnhình thành như thế nào? Thần đáp: Do côn trùng làm ra. Ngọc Đế lại hỏiCôn trùng là gì. Thần đáp: Nó mồm giống con ngựa, màu sắc giống conhổ. Ngọc hoàng nổi trận lôi đình cho là thần lừa dối ông ta, hạ lệnh chongười xuống trần kiểm tra, cuối cùng vỡ lẽ con côn trùng đó là con tằm mớitha cho thần. Lời thần nói đều là thật, nếu không tin, bệ hạ cho người lên đóhỏi. Đến lúc này Hán Đế đã rõ, ý nghĩ lên thiên đàng tìm thuốc của mìnhhoang đường biết bao. Vốn là người thông minh nên Hán Đế bèn đáp: Bọnphương sĩ quả chẳng ra gì, nhưng nhà ngươi cũng thật lắm trò quỷ. Ngươimuốn ta không tiếp xúc với bọn phương sĩ và không đi tìm thuốc trườngsinh bất lão nữa đúng không? Từ đó Hán Đế không còn tiếp xúc với bọnphương sĩ nữa. Chiêu mà Đông Phương Sóc dùng là lấy lời hoang đường để trị lờihoang đường, đem ẩn ý khuyên răn lồng vào câu chuyện. Trong chế độchuyên chế chủ nghĩa đó là một biện pháp hay của bề tôi khi muốn bày tỏ ýkiến với bề trên. Lấy độc trị độc, cuối cùng thì kẻ nhiễm độc tự mình caiđược độc. Tuy nhiên để làm được điều này phải có phương pháp khéo léokhuyên nhủ đối phương, để đối phương tự nhận ra và mình thì không bị quởtrách, quả là không dễ dàng gì. Thương chiến hiện nay, đặc biệt là thươngnghiệp tiêu thụ hàng, phương pháp hay còn gọi là cơ mưu này nếu biết vậndụng tốt có thể giải quyết được nhiều vấn đề nan giải. Một vị lão luyện trong ngành tiếp thị ở Mỹ cùng một chàng thanh niênhọc nghề đi tiếp thị máy đếm tiền. Vị lớn tuổi này mặt mũi phương phi, dadẻ hồng hào, nét mặt rất sinh động, linh hoạt, còn chàng thanh niên có vẻ bốirối, rụt rè. Hai người đến một cửa hàng, ông chủ cửa hàng thấy ông tiếp thị đếnthì muốn đóng cửa lại không tiếp nói: Tôi không thích loại máy đếm tiềnnày. Ông tiếp thị không nói, đứng dựa vào quầy hàng mà cười rũ rượi nhưvừa nghe xong một câu chuyện hài hước vậy. Ông ta cứ ôm bụng mà cười,cười đến nỗi chảy cả nước mắt, nước mũi, sau đó ông mới từ từ chỉnh lại tưthế nói với chủ tiệm Xin lỗi, tôi không tài nào nhịn cười được, bởi vì tháiđộ của ngài khiến tôi nhớ tới một ông chủ của một cửa hàng lớn. Lúc đầuông ta cũng nói không thích loại máy này, vậy mà sau đó, ông biết không,ông ta đã trở thành khách hàng thân thiết của chúng tôi. Nói xong ông ta lậptức giới thiệu rành mạch các ưu điểm của sản phẩm và sự hợp lý của giá cả.Vị chủ cửa hàng nghe xong, vẫn biểu thị thái độ dửng dưng, vị tiếp thị lãoluyện kia lại bắt đầu cười và kể một câu chuyện. Kể xong lại quảng cáo chosản phẩm một c ...