Ôm chặt cuốn nhật kí của Bảo Thanh, tôi khóc. Ngoài kia trời vẫn mưa, cửa kính ướt mờ, dòng người qua lại trên phố cũng không nhìn rõ... Tôi bước đi thẫn thờ trong cơn mưa cuối xuân bất chợt, mặc cho màn mưa cứ quật vào mặt, không đau, nhưng sao xé lòng. Vô hồn. Không thể diễn tả được thứ cảm xúc lúc này trong tôi. Hỗn độn và đau. Lạc lõng. Đau. Trống trải... Đau.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nếu em vẫn còn yêu anhNếu em vẫn còn yêu anhÔm chặt cuốn nhật kí của Bảo Thanh, tôi khóc. Ngoài kia trời vẫnmưa, cửa kính ướt mờ, dòng người qua lại trên phố cũng khôngnhìn rõ...Tôi bước đi thẫn thờ trong cơn mưa cuối xuân bất chợt, mặc cho mànmưa cứ quật vào mặt, không đau, nhưng sao xé lòng. Vô hồn. Không thểdiễn tả được thứ cảm xúc lúc này trong tôi. Hỗn độn và đau. Lạc lõng.Đau. Trống trải... Đau. Nhớ và đau. Yêu và đau...Hôm nay là sinh nhật cô ấy.Tôi không khóc. Tôi không thể khóc. Có phải vì thế mà ông trời khócthương tôi. Khóc thương cô ấy...Cô ấy chết rồi...Bảo Thanh của tôi chết rồi...Cô gái của tôi. Tình yêu của tôi đã rời tôi đi rồi...Tôi không còn gì cả. Cô ấy là tất cả đối với tôi. Tiền tài, danh vọng, địavị. Tất cả đều là phù phiếm, là giả tạo. Chỉ có cô ấy là hiện thực. Nhưnggiờ thì cái hiện thực duy nhất ấy cũng đã bỏ tôi đi...Chúng tôi đã từng yêu nhau đến thế nào.. ***Trước đây tôi đã nghĩ tạo hóa rất công bằng. Ông trời cho tôi được sinhtrưởng trong một gia đình khá giả, giàu có và được nể trọng. Tôi sốngvới thân phận không khác gì một cậu chủ nhỏ, được cung phụng, chiềuchuộng hết mực. Nhưng thứ tôi không có lại là một gia đình đúng nghĩa.Bố mẹ luôn vắng nhà với những bữa tiệc khuya, những chuyến công tácdài hơi. Tôi luôn chỉ có một mình, cho đến khi Bảo Thanh xuất hiện. Côấy đến và kéo tôi ra khỏi cuộc sống thiếu vắng tình cảm. Tôi yêu BảoThanh, là yêu thật lòng chứ không như những cuộc gặp gỡ được sắp đặttừ trước bởi bố mẹ. Chúng tôi tìm thấy nhau giữa những bộn bề của cuộcsống. Hai số phận, hai con người bất hạnh theo một nghĩa nào đó đã gặp,rồi yêu nhau...Bảo Thanh không biết mặt bố. Cô ấy luôn tự ti bởi mình là kết quả củamột tình yêu vụng dại. Mẹ Bảo Thanh không bao giờ kể về bố suốt 22năm nay. Bà đã có một cuộc sống mới với người chồng hiện tại. Bàmuốn tất cả chìm vào dĩ vãng, không muốn Bảo Thanh nhớ về conngười bội bạc ấy. Bố dượng tốt với Bảo Thanh, nhưng cô chưa bao giờthoát ra khỏi ý nghĩ mình là một đứa con riêng. Bảo Thanh khóa chặtcánh cửa tâm hồn mình, nhìn đời dưới một đôi mắt buồn.Mẹ không phản đối tôi yêu Bảo Thanh, mẹ khen Bảo Thanh hiền lành vàngoan ngoãn, nhưng mẹ nói đời cô ấy sẽ khổ. Tôi không tin điều đó. Tôithầm hứa sẽ mang lại hạnh phúc cho Bảo Thanh suốt đời. Vậy mà... Giờthì tạo hóa lại quá bất công với chúng tôi. Giữa tất cả những gì tôi đangcó và Bảo Thanh, nếu phải cướp đi một thứ, sao không lấy hết những gìthuộc về tôi, sao không để cô ấy lại bên tôi? Cuộc sống như địa ngục,giờ tôi mới cảm nhận được, rằng nó tăm tối và ngột ngạt thế nào, khixung quanh tôi chỉ là bóng đêm đặc quánh. Hằng đêm nằm nghe gió lùaqua khung cửa sổ, lạnh đến ghê người, và cơn đau tê tái cứ bám riết lấytôi. Hình bóng Bảo Thanh chưa bao giờ thôi hiện lên trước mặt, tôi ngỡđâu cô ấy vẫn đang bên cạnh mình...Nhưng hôm nay là sinh nhật lần thứ 23 của Bảo Thanh, và chỉ có mìnhtôi lang thang trên con phố vắng, dưới trời mưa mỗi lúc một dày hơn,nặng hạt, và lạnh hơn... Ướt sũng. Mưa làm ướt mắt kính của tôi. Mờmịt.Chợt, có ai đó chắn đường đi của tôi. Một cô gái cầm chiếc ô màu xanhdương. Cô đứng nhìn tôi một lúc, rồi dúi chiếc ô vào tay tôi và quay đi.Mờ quá, tôi nhìn không rõ. Cô gái ấy, hình như... mặc chiếc áo khoácmàu lông chuột giống Bảo Thanh, mái tóc dài buông xõa sau lưng giốngBảo Thanh, chiếc ba lô kẻ ca rô đan chéo của Bảo Thanh nữa... Tôi sữnglại một lát rồi bỗng giật mình. Biết đâu, là Bảo Thanh đã quay về với tôi.Cô ấy cũng yêu tôi mà. Cô ấy nhận ra rằng không thể sống thiếu tôichăng? Tôi đã mất đi lý trí trong một thoáng như thế, và đuổi theo cô gáiấy. Và rồi, cô dừng lại trước một quán cà phê... Cà phê Puku - Nơi hẹnhò quen thuộc của hai chúng tôi.Thế nhưng, cô gái ấy, người đưa cho tôi chiếc ô màu xanh dương ấy,người đang ngồi trước mặt tôi với mái tóc dài ướt và rối ấy, không phảilà Bảo Thanh. Lẽ ra tôi phải biết điều đó. Sự thật trần trụi hiện về trướcmắt tôi. Thế giới xung quanh tôi dường như sụp đổ thêm một lần nữa.Tôi đã tự huyễn hoặc bản thân mình, một cách trẻ con đến ngu ngốc. Tôilặng đi trong tiếng nhạc Trịnh du dương làm mê đắm lòng người, nhưngcũng có thể bóp nát một con tim đang rỉ máu, như trái tim tôi lúc nàyđây.- Anh Huy. – Tôi hơi giật mình khi cô ấy gọi đúng tên tôi – Em là HạnhNguyên, người đang học việc ở phòng tranh của chị Bảo Thanh... Xin lỗianh vì sự đường đột này, nhưng...- Sao em lại mặc đồ giống Bảo Thanh? - Tôi hỏi cô ấy bằng một ánh mắtvô hồn.- Hôm nay là sinh nhật chị ấy. Bọn em đã hứa với nhau, vào ngày này sẽgặp nhau tại đây. Chị ấy nói sẽ cho em gặp mặt anh. – Hạnh Nguyên trảlời, mắt rơm rớm.Vậy ra, đây chính là cô gái mà Bảo Thanh từng kể với tôi. Người em màBảo Thanh rất quý. Bảo Thanh khen Hạnh Nguyên chăm chỉ, biết lắngnghe, thông minh và có tài, đặc biệt là rất hiểu cô. Cô ấy chia sẻ với BảoTha ...