Em là mưa…thất thường và ương bướng xin lỗi anh vì em không như nắng,nhẹ nhàng và đáng yêu..:) Có lẽ điều khiến Mưa đến với Gió là mỗi khi trời mưa, Mưa đều có Gió ở bên cạnh cầm ô che mưa cho nó…luôn ở cạnh bên che chở cho nó.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ngày mưa lặng gió Ngày mưa lặng gió Em là mưa…thất thường và ương bướng xin lỗi anh vì em không như nắng,nhẹ nhàng và đáng yêu..:)Có lẽ điều khiến Mưa đến với Gió là mỗi khi trời mưa, Mưa đều có Gió ở bên cạnh cầm ô che mưa cho nó…luôn ở cạnh bên che chở cho nó..là người dạy nó cách ngẩng mặt lên trời mỗi khi khóc…vì khi ấy…nước mắt sẽ không rơi. Gió đặt tên cho Mưa là Mưa bởi vì không biết trùng hợp hay có một sự kì lạ nào mà mỗi khi nó khóc, trời lại đổ cơn mưa. Anh nói nó ướt át như mưa, dễ buồn dễkhóc , nhưng đối với anh, anh thích thế vì anh muốn được bên cạnh che chở và bảovệ cho nó. Nó gọi anh là Gió, vì mưa lúc nào cũng đi đôi với gió,nơi đâu có mưa là nơi đó có gió,mưa và gió mãi mãi bên cạnh nhau. Đối với nó,gió là một thứ luôn làm mát mẻ tâm hồn người khác,còn đối với anh, mưa là một thứ cần để che chở. Mưa hay giận hờn vu vơ,còn Gió luôn luôn chịu đựng, nhưng cũng vì thế mà tình yêu của cả hai sâu đậm hơn,hiểu nhau hơn qua những lần lầm lỗi. _Anh à,anh có biết .anh là cơn gió dịu dàng thuần khiết nhất của em không….lỡmột ngày mưa ngừng rơi,tan biến vào không trung…thì khi ấy,anh vẫn còn bên em chứ?_Anh sẽ mãi ở bên em, cho đến khi ngày mưa lặng gió,dù cho gió ngừng thổi,mưa ngừng rơi,thì tình yêu của chúng ta là mãi mãi_Anh hứa nhé,không được thất hứa đâu đấy, hứa với em là sau này,dù có khó khăn đến mức nào đi nữa,anh sẽ mãi bên cạnh em,cầm tay em,và che chở cho em ,anh nhé! _Ừa anh hứa,em cũng phải như vậy đấy,nhóc ạ! _Okie tình yêuMưa và Gió thường xuyên dắt tay nhau đi dạo qua những công viên hay đi đủ quáncafe trong thành phố vì Mưa nói,mưa muốn khám phá vẻ đẹp và sự khác biệt trong từng quán, Mưa, không thích café nhưng lại rất thích những quán café, vì khi ở đó,nó mới có thể tìm được không gian riêng cho chính mình, những quán café cómột sức hút kì lạ đối với Mưa.Và Gió,đương nhiên là vì chìu cô bạn gái bé nhỏ củamình nên luôn tìm hiểu những quán mới và cùng với nhỏ khám phá. Kể ra thì mỗi quán café đều có những kỉ niệm của 2 đứa,vui cũng có mà buồn cũng có. Mưa:alo ,hôm nay 5h tại “Quen” nha, em có một bất ngờ dành cho anh Gió:okie,anh sẽ tới đúng giờ,love you Mưa:nhớ đó,love you too Hôm nay là sinh nhật Gió,Mưa xếp tặng gió 1000 con hạc giấy, những con hạc giấy được xếp thật tỉ mỉ và cho vào một chiếc lọ xinh xắn,món quà được trao đến tay chủ nhân tại quán café Quen,đúng với tên quán,quán có một không gian ấm cúng,thân quen khiến người ta cứ ngỡ như đang ở tại căn nhà của mình, Mưa tặnggió món quà đó với mong ước là tình yêu của hai đứa sẽ bay cao,bay xa như những con hạc giấy,sẽ luôn lắp đầy những khoảng trống trong nhau,mãi mãi bên nhau trong hạnh phúc.Đó là món quà đẹp nhất từ trước đến giờ mà Gió nhận được,Gióvui lắm, hạnh phúc lắm.Tình yêu của cả hai như dồn tất cả vào những con hạc giấy ……………………………………………………………………………………… ………… Ngày thứ nhất,ngày thứ hai rồi lại ngày thứ ba,những cuộc gọi nhỡ đầy ấp ,nhữngtin nhắn chật kín hộp thư của Gió.Kể từ sau lần sinh nhật Gió,anh đã không thường xuyên liên lạc với Mưa nữa,,,không lí do..Thời gian dần trôi,những tin nhắn hỏi thăm, rủ đi chơi ko còn được rep thường xuyên nữa,những cuộc đi chơi ngày càng thưa thớt dần và Mưa có cảm giác Gió không cảm thấy vui,cảm thấy hạnh phúcmỗi khi bên mưa như trước đây nữa...Cứ nhìn thời gian cho nó biết bầu nhiệt huyết trong anh thay đổi rồi.Là do lỗi của nó ? nó hay trách móc,giận hờn Gió hay do Gió không muốn nắm lấy nó? Lỗi của nó? Lỗi của Gió hay do cả hai không biết nắm giữ? Tình cảm nhạt dần, nó có cảm giác như cái khoảng cách hai đứa bây giờ sao xa xôi quá,có lẽ giờ đây không có nó,cuộc sống anh sẽ tốt hơn chăng,,nó chỉ toàn làm anh mệt mõi thôi.Gió hững hờ…Mưa yêu trong vô vọng... “You are like the raindrop falling from above Giving life to me with your love Even grey cloud hauting, cannot make me leave On the rainy days I think of you and me” Tiếng nhạc vang lên,đây là bài hát nó cài làm nhạc chuông riêng cho anh…đã từrất lâu…nó đã không còn nghe thấy bài hát thân quen ấy nữa…cái bài hát mà trước đây,nó được nghe hằng ngày,và khiến nó luôn mong đợi mỗi khi bài hát ấy vang lên…nhưng bây giờ thì không còn như thế nữa… Một ngày mưa đầy gió,anh hẹn nó ra quán café thân thuộc, “Quen”.Không khí quán yên lặng,yên lặng đến nỗi tiếng những hạt mưa rơi vẫn có thể nghe thấy rõ mồn một. Mặt Mưa trầm xuống, tay khuấy đều ly café sữa ,như có một cái nghẹnlại ở cổ họng ,nó không nói,không thể nói gì kể từ khi gặp anh.Gió mĩm cười nhìnMưa cái nụ cười như chất c ...