Danh mục

Nghệ thuật tả cảnh của thi hào Nguyễn Du trong Truyện Kiều_1

Số trang: 10      Loại file: pdf      Dung lượng: 178.21 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tham khảo tài liệu nghệ thuật tả cảnh của thi hào nguyễn du trong "truyện kiều"_1, tài liệu phổ thông phục vụ nhu cầu học tập, nghiên cứu và làm việc hiệu quả
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nghệ thuật tả cảnh của thi hào Nguyễn Du trong "Truyện Kiều"_1 Nghệ thuật tả cảnh của thi hào Nguyễn Du trong Truyện KiềuĐoạn Trường Tân Thanh hay Truyện Kiều của thi hào Nguyễn Du làmột áng văn chương tuyệt tác trong lịch sử văn học nước ta. TruyệnKiều có giá trị về mọi mặt : tư tưởng , triết lý , luân lý , tâm lý và vănchương.Truyện Kiều vì thế đã trở thành quyển truyện thơ phổ thông nhất nướcta: từ các bậc cao sang quyền quý , trí thức khoa bảng , văn nhân thi sĩ ,cho đến những người bình dân ít học , ai cũng biết đến truyện Kiều ,thích đọc truyện Kiều , ngâm Kiều và thậm chí bói Kiều.Giá trị tuyệt hảo của truyện Kiều là một điều khẳng định mà trong đó giátrị văn chương lại giữ một địa vị rất cao. Trong phạm vi bài viết này,chúng tôi xin được bàn đến nghệ thuật tả cảnh của thi hào Nguyễn Dutrong tác phẩm Đoạn Trường Tân Thanh hay Truyện Kiều ..Nghệ thuật tả cảnh của ï Nguyễn Du nói chung rất đa dạng , tài tình vàphong phú. Chính Nghệ thuật tả cảnh này đã làm tăng rất nhiều thi vị vàgiá trị cho truyện Kiều.Lối tả cảnh diễm tình .Đây là lối tả cảnh mang tính cách chủ quan , man mác khắp trong truyệnKiều . Cảnh vật bao giờ cũng bao hàm một nỗi niềm tâm sự của nhân vậtchính hoặc phụ ẩn chứa trong đó.Nói một cách khác , Nguyễn Du tảcảnh mà thâm ý luôn luôn đem cái cảm xúc của người đối cảnh cho chiphối lên cảnh vật. Điều này khiến cho cảnh vật trở thành linh hoạt nhưcó một tâm hồn hay một nỗi xúc cảm riêng tư nào đó. Chính Nguyễn Duđã tự thú nhận sự chủ quan của mình trong lúc tả cảnh qua hai câu thơ:“Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầuNgười buồn cảnh có vui đâu bao giờ”Trong khuynh hướng này , nghệ thuật tả cảnh của Nguyễn Du vượt kháchẳn các thi nhân khác , kể cả những thi sĩ Tây Phương , vốn rất thiệnnghệ trong lối tả cảnh ngụ tình . Trong khi các thi sĩ này chỉ đi một chiều, nghĩa là chỉ tìm những cảnh vật nào phù hợp với tâm trạng của conngười thì mới ghi vào , còn ï Nguyễn Du thì vừa đưa cảnh đến tâm hồncon người, lại đồng thời vừa đưa tâm hồn đến với cảnh , tạo nên một sựgiao hòa tuyệt vời hai chiều giữa cảnh và người , giữa cái vô tri và cáitâm thức để tuy hai mà một, tuy một mà hai..Ví dụ như khi chị em Kiều đi lễ Thanh Minh về , tới bên chiếc cầu bắcngang một dòng sông nhỏ gần mả Đạm Tiên , thì cả người lẫn cảnh đếucảm thấy nao nao tấc dạ trong buổi chiều tà :“Nao nao dòng nước uốn quanhNhịp cầu nho nhỏ cuối ghềnh bắc ngang”“Nao nao” chỉ tâm sự con người, nhưng cũng chỉ sự ngập ngừng lãngđãng của dòng nước trôi dưới chân cầu.Hình ảnh một mảnh trăng khuyết soi nghiêng nhìn Kim Trọng khi chàngnửa tỉnh nửa mê, chập chờn với hình ảnh Kiều sau lần gặp gỡ đầu tiên:‘Chênh chênh bóng Nguyệt xế mànhTựa ngồi bên triện một mình thiu thiu”Chàng biếng nhác cả việc sách đèn , để phòng đọc sách lạnh tanh vớitiếng gió quạnh hiu phập phồng qua màn cửa :Buồng văn hơi giá như đồngTrúc se ngọn thỏ tơ chùng phím loanMành Tương phất phất gió đànHương gây mùi nhớ trà khan giọng tình.Rồi những giờ phút thề ước ba sinh đã qua, khi phải tạm xa nhau thìdòng sông kia bỗng sao trở thành kẻ khắt khe để chia rẽ duyên tình:Sông Tương một giải nông sờBên trông đầu nọ bên chờ cuối kiaMột đoạn tả cảnh khác , tình người ẩn sâu trong cảnh vật . Đó là cảnhKim Trọng sau khi hộ tang cha , về tìm lại Kiều nơi vườn Lãm Thúy,nhưng người xưa nay còn thấy đâu , chỉ còn cảnh vườn hoang cỏ dạilạnh lùng dưới ánh trăng.Đầy vườn cỏ mọc lau thưaSong trăng quạnh quẽ vách mưa rã rờiLần thứ hai , Kim Trọng tìm về nhà Vương Viên Ngoại để hỏi thămKiều thì cảnh nhà bây giờ thật sa sút , sân ngoài cỏ hoang mocï dại, ướtdầm dưới cơn mưa , tiêu điều như nỗi buồn tênh trong lòng chàng:Một sân đất cỏ dầm mưaCàng ngao ngán nỗi càng ngơ ngẩn dườngKhi Kiều ở lầu Ngưng Bích , nhìn qua song cửa thấy cảnh biển chiềuhôm , với những cánh buồm xa xa lại tưởng tới thân phận bọt bèo khôngđịnh hướng của mình :Buồn trông cửa biển chiều hômThuyền ai thấp thoáng cánh buồm xa xaBuồn trông ngọn nước mới sa,Hoa trôi man mác biết là về đâu?Lúc Kiều theo Mã Giám Sinh về Lâm Tri , thì lòng nàng cũng chẳngthực sự là vui mà buồn hiu hắt như hàng lau bên vệ đường:Gió chiều như gợi cơn sầuVi lô hiu hắt như màu khơi trêuVà khi theo Sở Khanh để trốn Tú Bà , thì cảnh một đêm thu có trăngsáng , nhưng cũng lạnh lùng cũng chẳng khác chi tâm sự rối bời củaKiều :Lối mòn cỏ nhạt màu sươngLòng quê đi một bước đường một đauLúc thất vọng não nề , muốn gieo mình xuông sông Tiền Đường cho rũnợ trần, tâm sự Kiều cũng như mảnh trăng sắp tàn , chẳng còn chút gìlưu luyến nơi thế gian:Mảnh trăng đã gác non đoàiMột mình luống những đứng ngồi chưa xongLối tả chân.Ngoài lối tả cảnh diễm ï tình, Nguyễn Du còn điểm trang cho truyệnKiều bằng nhiều bức tranh tả chân, tả rất thực, và thuần túy là những họaxinh đẹp, không ngụ tình. Những bức tranh bằng thơ có khi tươi tắn, cókhi sầu mộng được viết theo lối văn tinh xảo .Chỉ ...

Tài liệu được xem nhiều: