Tôi nhìn theo Linh Chi qua cửa kính trong suốt của quán cafe. Bất chợt, hình như tôi thoáng thấy nụ cười trên môi cô bé - nụ cười nhẹ nhàng mang ánh nắng... - Em yêu anh. Cô gái ấy vẫn luôn đơn giản như vậy. Trong sáng, ngây thơ và tâm hồn không gợn chút bụi trần
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ngược nắng để yêu emNgược nắng để yêu emTôi nhìn theo Linh Chi qua cửa kính trong suốt của quán cafe. Bất chợt, hìnhnhư tôi thoáng thấy nụ cười trên môi cô bé - nụ cười nhẹ nhàng mang ánhnắng...- Em yêu anh.Cô gái ấy vẫn luôn đơn giản như vậy. Trong sáng, ngây thơ và tâm hồn không gợnchút bụi trần. Vẻ đẹp thánh thiện có chút trẻ con và câu tỏ tình thẳng tưng của côấy làm tôi không thể không ngạc nhiên nhưng cũng phải bật cười. Tôi biết côkhông nói đùa. Khuôn mặt cô không thể hiện một vẻ gì là đùa cả. Đôi mắt đen trònnhư búp bê mở to nhìn tôi, chờ đợi một câu trả lời.- Nhưng em cũng biết là anh đã có bạn gái cơ mà. – Tôi trả lời, thay cho một lời từchối.- Tất nhiên là em biết. Ai cũng bảo anh chị là một đôi trời sinh, em cũng nghĩ vậy.Nhưng em cũng chỉ còn cơ hội này để nói ra thôi. Cuối năm học này em sẽ đi duhọc. Em không muốn phải hối tiếc.- Linh Chi, anh xin lỗi. Quan hệ của bọn anh vẫn rất tốt. Và em cũng biết đấy, 5năm là quãng thời gian đủ dài để bọn anh tin tưởng có thể đi cùng nhau đến cuốicon đường.- Em đã từng rất ngưỡng mộ mối tình đó của hai người, và bây giờ vẫn vậy. Nhưngcuộc đời chẳng nói trước được điều gì. Hôm nay sống, mai chết. Hôm nay yêu, maigiận, ai mà biết được. Bạn thân em, thích một cô gái cũng 5 năm như anh chị, từcấp hai đến giờ nhé, vậy mà cũng chia tay rồi đấy thôi.Sự ngây thơ của cô làm tôi không thể nhịn được cười. Cô ấy - Phan Linh Chi, mớichỉ 18 tuổi, đang là học sinh cuối cấp của một ngôi trường danh tiếng bậc nhất HàNội. Học hành luôn đứng hàng top, ngay từ lớp 11 đã xin được học bổng đi du học.Thông minh, xinh xắn, đáng yêu và suy nghĩ thì đơn giản như một đứa trẻ. Cô béấy tuy chưa từng trải sự đời, sống trong một gia đình khá giả và nề nếp, được baobọc kĩ càng như một tiểu thư khuê các, nhưng kiến thức xã hội của Linh Chi rấtnhiều, từ kinh tế đến văn hóa, chính trị, quân sự, hay kể cả... game. Duy chỉ cóchuyện tình cảm là Linh Chi lại suy nghĩ đơn giản đến mức lạ kì. Hiếm có ngườinào lại thẳng tính như Linh Chi, yêu thì bảo yêu, ghét thì nói ghét, ngay trước mặtngười ta, không quan tâm họ có thích hay không, phản ứng thế nào. Có thể là từ béđã vậy, cũng có thể là sau đợt trầm cảm kéo dài năm ngoái. ***Kí ức chợt ùa về trong tôi. Sau đợt thi để giành suất học bổng toàn phần đi Anh,chỉ ngồi ở nhà và cắm cúi học, Linh Chi hầu như kiệt sức hoàn toàn. Không chỉ cóvậy, cô ấy bắt đầu có dấu hiệu trầm cảm. Ngồi một mình trong nhà suốt ngày, đếnbữa chỉ ăn vài thìa cơm cho lấy lệ, khuôn mặt cứ thẫn thờ, vô cảm. Bố mẹ và anhtrai cô ấy – cũng là thằng bạn thân nhất của tôi, mất ăn mất ngủ vì chuyện đó, mờicả bác sĩ tâm lý về nhà nhưng sự hồi phục của Linh Chi có vẻ rất chậm. Họ hàngtới nhà, mặc kệ, Bạn bè đến chơi, mặc kệ. Thứ duy nhất mà cô ấy quan tâm đến làchiếc MP3 màu hồng nhạt – món quà của tôi tặng cô ấy vào sinh nhật lần thứ 16.Cả ba chúng tôi chơi rất thân với nhau. Mặc dù tôi và Dương – anh cô ấy - hơnLinh Chi đến tận 5 tuổi, nhưng hình như mỗi lần ở cạnh nhau là khoảng cách vềtuổi tác như trở thành con số 0 tròn trĩnh. Đơn giản thôi, thực sự tôi chưa thấy côgái nào đam mê bóng đá như Linh Chi. Cô ấy có thể ngồi nói chuyện với chúng tôisuốt cả ngày trời về bóng đá, từ Premier League, Champions League, La Liga,SeriA hay kể cả V-League. Rồi đến chính trị, quân sự, chiến trận từng ngày ởTrung Đông. Ngay cả mấy trò game hầu như chỉ dành riêng cho lũ con trai mà côấy cũng am hiểu tường tận. Nói tóm lại, trong mắt tôi, Linh Chi là một cô em gáithú vị, còn tôi, cũng biến thành một ông anh trai bonus của cô ấy. Tôi có thể thaythằng Dương đưa đón Linh Chi đi học mỗi khi nó bận, đưa cô ấy đi dạo phố saunhững giờ học căng thẳng khi thằng Dương bận... hẹn hò, rồi xem phim hay cùngnhau đi đập gián trên Vincom nữa. Dĩ nhiên rồi, cô ấy, là em gái của tôi cơ mà. ***- Linh Chi, anh Duy tới thăm con đấy. – Mẹ cô ấy mở cửa, nói vọng vào phòng.Cô ấy quay ra, nhìn thẳng vào tôi, và sau gần ba tuần trầm cảm, cô ấy mỉm cười.Tôi bỗng chốc trở thành bác sĩ tâm lý thứ hai của cô ấy, sau ông bác sĩ thật. Màtheo mọi người nhận định thì có vẻ như chính tôi mới là người làm chi Linh Chingày càng vui vẻ trở lại như trước kia. Hễ rảnh rỗi là tôi lại tới chơi với cô ấy. LinhChi nghịch ngợm hệt như một đứa trẻ, hết bắt tôi chơi cờ vua, lại quay sang cờ cángựa, không thích nữa lại đòi thi đua xe trên máy chơi game. Nhưng dù có chơi trògì đi nữa thì trên tay hoặc trong túi cô ấy vẫn là chiếc MP3 của tôi, tai vẫn đeoearphone màu trắng. Tôi không dám hỏi vì sao, chỉ cảm thấy rằng, hình như, cô ấycoi tôi là một người đặc biệt hơn những người khác, một chút. Cũng có thể, vì tôilà anh trai của cô ấy - anh trai “bonus”.Hết hè, Linh Chi hầu như đã bình thường trở lại. Nhưng thay vì đi du học ngay khikết thúc lớp 11 thì bố mẹ cô ấy lùi thời gian du học lại một nă ...