Danh mục

Người mưa

Số trang: 27      Loại file: pdf      Dung lượng: 258.10 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Thợ săn Núp sau thân cây sồi to lớn, gã thợ săn ngái ngủ cầm một quả chùy, sẵn sàng giáng xuống con mồi ngây thơ cú đấm sấm sét. Một cách thản nhiên, con thỏ trắng vẫn rúc trong bụi gai, lì lợm gặm củ cà rốt. Chó sói đói meo có vẻ mặt tàn nhẫn đành hậm hực chạy thẳng về phía gốc sồi
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Người mưaNgười mưa. . . .Thợ sănNúp sau thân cây sồi to lớn, gã thợ săn ngái ngủ cầm một quả chùy, sẵn sàng giángxuống con mồi ngây thơ cú đấm sấm sét. Một cách thản nhiên, con thỏ trắng vẫnrúc trong bụi gai, lì lợm gặm củ cà rốt. Chó sói đói meo có vẻ mặt tàn nhẫn đànhhậm hực chạy thẳng về phía gốc sồi. Cùng kinh hòang nhận ra nhau, gã thợ săn lẫncon sói rú lên tiếng kêu ghê rợn. Quả chùy rơi xuống, nện túi bụi vào một cáichiêng bằng đồng. Boong … oong… boong...oong…Quờ tay vớ lấy chiếc gối to tướng, Quân chụp lên đầu. Chuỗi thanh âm khuếch đạitừ loa báo thức vẫn buông từng hồi dài, xóay vào tai, càng lúc càng dồn dập. Rốtcuộc thì mái tóc rối tinh như bù nhìn rơm cũng chui ra khỏi lớp mền ấm sực. Quânlồm cồm ngồi dậy, thò tay kéo mạnh cái cần gạt trên chiếc đồng hồ bằng gỗ. Conthỏ chui tọt vào hang. Giữ nguyên vẻ mặt thảng thốt, gã thợ săn và sói già gian áctrân trối ngó nhau, bất động. Mắt nhắm mắt mở, chủ nhân căn phòng xỏ chân vàobộ đồ thể dục áo liền quần. Một tay kéo dây khóa, một tay huơ lược chải đầu, cô tahuơ trúng cây guitar điện gác hờ bên hông tủ áo. Cây đàn đổ kềnh ra sàn, khiếnchiếc kệ sắt thọt chân đầy ắp CD và chồng sách chất cao kế bên ụp theo, văng tungtóe. Tiếng vỡ đổ không khác nào trận động đất kinh hồn. Cuối cùng, đôi giàyjogging cũng nằm dưới chân cũng nằm dưới chân. Ra đến cửa, Quân ngỏanh nhìnmột lượt căn phòng nhỏ. Khung cảnh hỗn độn tuyệt vọng. .Sẽ như vậy mãi mãi,chắc chắn là như thế. Chưa bao giờ Quân tin là mình có thể thu xếp được thứ gì đócho ra hồn. Không cần bàn cãi, căn phòng 11 mét vuông trên tầng áp mái từ lâu đãrơi vào tình trạng mất kiểm sóat. Danh mục đống việc cần thực hiện trong thời gianngắn ngủi còn lại ngày càng dài thêm. Đáng ngại nhất, vô số tưởng kì quái luônnhảy nhót, kêu gào chủ nhân cho chúng thành hình... Hết thảy đều rối lọan, chenhúych lẫn nhau, không cách nào lùa vào đúng chỗ.Chân cầu thang tầng trệt, bà chủ nhà tức giận hoa tay hét lên với Quân một điều gìđó. Bản nhạc của Jimi Hendrix vang lên từ chiếc earphones dựng nên bức tường vôhình, ngăn cảng mọi âm thanh thấm vào cô nàng kì quái. Mấy tiệm cơm sáng bìnhdân bắt đầu nổi lửa. Chiếc xe chở rau nổ máy phành phạch, ngoặt vào xóm chợ.Mất năm phút, Quân thóat khỏi khu phố đông đúc nhộn nhạo, vọt ra con đường đáxám viền theo khu công viên.Không ai chạy buổi sáng ở khu vực này. Kể từ ngày con đường xe tải mở ra, cắtchéo bãi đất, hầu hết các gia đình dời vào khu dân cư sang trọng mới xây. Các cănhộ cũ bị tháo bỏ. Chỉ vài ngôi nhà xiêu vẹo còn bám lại, kiên trì buôn bán kinhdoanh . Bụi mù và khí thải treo lơ lửng khắp nơi,làm mọi vật như phủ lớp sươngmờ. Thế nhưng, sự vắng vẻ và bầu không khí này hợp với Quân hơn cả. Chúngmặc kệ vẻ thô kệch của cô ta. Không thèm đóai hòai đến kiểu chạy lọang chọang,mái tóc xù xì bay phần phật về phía sau hay gương mặt cau có mất cân đối, thế giớixung quanh xem co như một phần của chúng, kiêu hãnh một cách ngốc nghếch,đồng thời rất dễ thương tổn. Quân chạy nhanh dần. Những chiếc lá li ti bay qua ràolưới công viên, bám đầy tóc. Cô ta khựng lại, đưa tay lên cái đầu buốt cóng. Thậttồi tệ, chiếc mũ lưỡi trai quên béng ở nhà. Bộ đồ thể dục mỏng manh, đầu hàngtòan tập trước vệt gió lanh khiếp. Cuối cùng thì nó cũng đã tới. Chẳng buồn báotrước. Cái mùa đông xám ngóet ủ dột. Dù sao thì cung không thể bỏ cuộc. Một lầnnhụt chí, kế họach thể dục buổi sáng chắc chắn sẽ bị phá sản. Nhấc cao đầu gốinhọn hoắt, vung mạnh hai bàn tay bẹt, vươn cái cổ gầy nhẳng. Quân tăng tốc, laothẳng về phía trước.Phía trước, ngay góc ngã tư, có một cái cây sắp bị đốn hạ. Đúng khi cô ta chạy quanó, từ sau thân cây thình lình hiện ra một người cũng trong trang phục thể thao.Như hai viên đạn, họ đâm sầm vào nhau. Nhỏ thó và nhanh nhẹn, viên đạn bé hơnné người, tránh phắt sang bên khéo léo. Nhưng, viên đạn cao lớn và đẹp đẽ thìkhông. Mất đà, chân vấp luôn vào gờ nắp cống, anh ta ngã lăn ra. Quân dừngkhựng, tháo earphones ra khỏi tai, lò dò tiến đến gần , trố mắt cuối xuống xem sao.Chưa bao giờ cô ta rơi vào tình huống chỉ có mình với một người khác phái. Cũngchưa bao giờ cô ta nhìn tận mắt, thật gần, một chàng trai đẹp hòan hảo như ngườigặp nạn.Đau, hoặc chết khiếp trước vẻ xấu xí của người đối diện, mắt chàng trai nhắmnghiền. Không phải lỗi tôi đâu!- Dù ái ngại, Quân không thể tìm câu an ủi khả dĩhơn. Chàng trai đứng lên loay hoay xem vết xước khủyu tay, phủi kĩ đất cát bámđầy lưng áo. Sau đó, anh ngước lên: Tôi ổn, cô cứ chạy tiếp đi!. Cô ta rụt rè: Anh thử vài bước coi có gãy xương hay trật khớp không?. Chàng trai gật đầu thởdài.Họ chạy chầm chậm cạnh nhau trên dải đường xám, quanh khu công viên đìu hiu.Chạy 2 vòng tức là hơn 2000 mét. Gió nhiều. Lất phất bụi mưa. Nhưng Quân hếtthấy lạnh. Khi chia tay, cô ta biết Minh học năm cuối nhạc viện. Số di động Minhđọc, cô ta không ghi lại. Trong cái đầu đầy ắp dữ liệu, đưa vào bộ nhớ thêm ...

Tài liệu được xem nhiều: