Danh mục

NGƯỜI THAY THẾ

Số trang: 3      Loại file: pdf      Dung lượng: 152.26 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (3 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

tự sự kết hợp miêu tả và biểu cảm =.=" Rating: độ tuổi biết đọc Tôi tên Giang, một cái tên bình thường được ba mẹ đặt để kỉ niệm về một dòng sông nơi hai người quen nhau. Từ hồi còn nhỏ xíu, tôi đã là một con bé không có gì nổi bật, từ tính cách,
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
NGƯỜI THAY THẾ NGƯỜI THAY THẾTác giả: sưu tầmThể loại: tự sự kết hợp miêu tả và biểu cảm =.=Rating: độ tuổi biết đọcTôi tên Giang, một cái tên bình thường được ba mẹ đặt để kỉ niệm về một dòngsông nơi hai người quen nhau. Từ hồi còn nhỏ xíu, tôi đã là một con bé không cógì nổi bật, từ tính cách, ngoại hình, cho tới điểm số trong các môn học. Nói chung,mọi thứ thuộc về tôi đều ở mức lưng chừng, giống như vị trí tên tôi trong sổ điểmvậy.Là người mờ nhạt đối với tôi không phải vấn đề quan trọng. Vì tôi có sở thíchriêng: Tôi mê vẽ. Lúc tôi còn nhỏ, ba thường mua cho tôi rất nhiều truyện tranh.Ngoài bìa có tô màu, còn tranh vẽ bên trong chỉ là những nét đen trắng mà thôi.Tôi đã lén tô màu tất cả những bức tranh đó, miệt mài. Lớn thêm một chút, thì tôichép những hình ảnh ưa thích. Rồi tiến xa hơn, tôi tự vẽ những bức tranh nho nhỏ,mô phỏng các đồ đạc quanh mình, tạo tính cách cho chúng như những người bạn.Tôi mơ ước mình sẽ trở thành họa sĩ truyện tranh. Nhưng tôi chẳng hé lộ bí mật ấyvới ai vì mọi người sẽ ngay nhiên và chế giễu ngay thôi.Có một thay đổi vào năm tôi học lớp 11. Ba mẹ chuyển vào Nam nhận công tácmới. Tức là tôi phải chuyển trường. Năm học đã trôi qua hơn một tháng. Thủ tụcvào trường rốt cuộc cũng xong. Thầy chủ nhiệm dẫn tôi vào lớp đúng ngày thứ hai,sinh hoạt đầu tuần. Thấy tôi có vẻ căng thẳng, thầy trấn an rằng màn giới thiệu chỉcần ngắn học, vì mọi người trong lớp rất vui vẻ và thiện ý. Đó là chưa kể cách đâymột tuần, lớp cũng vừa có một thành viên xuất cảnh, bàn học giữa lớp đang trốngmột chỗ.Hơn bốn mươi đôi mắt đang nhìn tôi chăm chú hẳn khi thầy cho biết tôi tên Giang.Bạn là gì Giang? - cậu bạn đeo kính ngồi bàn đầu, phù hiệu thêu tên Đức, lêntiếng hỏi. À ừm... Gọi mình là Hà Giang! - tôi lúng búng. Cả lớp đồng loạt ồ lênngạc nhiên. Thầy chủ nhiệm mỉm cười như đã mang đến tặng mọi người một bấtngờ thú vị, rồi quay sang giải thích cho tôi: Bạn đã chuyển đi cũng tên là HàGiang. Thật trùng hợp phải không? Các bạn trong lớp vỗ tay khi tôi tiến đến chỗngồi bỏ trống - chỗ ngồi của một cô bạn mà tôi chưa từng biết mặt, nhưng lại cótên giống hệt tôi.Cô bạn Hà Giang cũ từng là lớp Phó học tập. Điều ấy cho biết bạn học giỏi thế nàotrong một lớp toàn những người thông minh và năng động. Trong các tấm hình cũtrên facebook sau này tôi vào xem, cô bạn luôn ở vị trí tâm điểm, gương mặt rấtsáng, nụ cười tươi tắn của người tự tin. Nêu đặt cạnh bạn ấy, ngoài cái tên, thì tôichẳng có gì để so sánh cùng.Nồi cạnh tôi là Thảo, có mái tóc trước trán kẹp phồng lên như một ngôi sao. Thảovui vẻ đưa cho tôi thời kháo biểu cùng danh sách thầy cô để tôi chép vào sổ. Tôivừa ghi xong, Thảo đưa tiếp quyển sách tiếng Anh, phần bài tập ngữ pháp, hỏi tôixem cụm từ nào để điền vào chỗ trống là chính xác nhất. Phần này tôi chưa học ởlớp cũ. Tôi xem kỹ, chỉ dám làm mấy câu đầu tiên, các câu còn lại đành chịu. Tôirụt rè nói thật với Thảo: Tớ không giỏi môn tiếng Anh đâu. Các môn còn lại cũngvây... Cô bạn khựng lại: Ồ không sao mà! Nhưng tôi đã kịp nhìn thấy một tiathất vọng thoáng qua trong mắt bạn ấy. Và tôi cũng hiểu, trước kia, giúp ngườikhác giải bài tập với lớp Phó Hà Giang là một việc rất nhẹ nhàng.Không cần nhiều thời gian để tôi phát hiện điều này: Lớp mới nuôi một hy vọngrằng, tôi chính là ngừoi thay thế cô bạn đã rời đi, không chỉ chỗ ngồi, mà về mọimặt. Nhưng tôi đã làm mọi người đi từ hụt hẫng này sang hụt hẫng khác.nleenbảng trả bài hay giải bài tập, chuẩn bị ở nhà kỹ đến đây, thì tôi chỉ kiếm được điểm7 là cùng. Lớp trưởng Đức mời phát biểu trước lớp, tôi lắp bắp vài câu rồi ngồiphịch xuống, trong sự chưng hửng của người nghe. Cuối tuần, nhóm bạn nữ, trongđó có Thảo, rủ tôi đến sân Tao Đàn tập break dance. Nhưng tôi đành từ chối. Thếlà không ai thay thế được Hà Giang trong đội nhảy của lớp mình rồi! - một cô bạnkêu lên tiếc rẻ. Tôi nín lặng. Đó là sự thật mà tồi biết ngay từ đầu. Nhưng khi làmcác bạn ấy kỳ vọng rồi thất vọng, tôi thấy mình tồi tệ làm sao!Tôi lại là hồi trước, nhạt nhoà. Nhưng tôi còn buồn hơn vì luôn ở ngoài lề sự kiểmcủa lớp, chẳng giúp đỡ được gì. Các bạn cũng không kêu gọi hay nhờ vả nữa. Chỉcó Đức vẫn hay bắt chuyện với tôi luc xếp hàng. Trong cách cậu ấy nhìn, giốngnhư cậu ấy đang chờ đợi ở tôi điều gì đó.Trường phát động cuộc thi làm báo tường nhân ngày thành lập Đoàn. Đức sẽ phụtrách tờ báo của lớp. Sau khi thông báo ý tưởng chính để các bạn viết bài, cậu ấyhỏi tiếp: Ai sẽ giúp tôi trong phần trang trí? Mọi người nhìn nhau. Tim địa mạnhtrong lồng ngực, bỗng nhiên tôi đưa tay lên. Lớp lại ồ lên. Đức gật ngay, bảo tôicần mua bút vẽ và màu thì đến thủ quỹ. Tôi lắc đầu, tất cả vật liệu tôi đều có sẵn.Tôi trở thành họa sĩ chính của lớp như thế đó. Những ngày làm báo, Đức, Thảo vàtôi thường ở lại trường muộn. Lớp trưởng lọc bài. Tôi vẽ và trình bày. Cồn Thảophụ cắt dán. Các bạn luôn ngạc nhiên và thích thú với những gì tôi vẽ nên. Trongkhông khí làm việc đầy cả ...

Tài liệu được xem nhiều: