Người tình tháng sáu có đôi mắt buồn. Người tình tháng sáu có làn môi bạc – lạnh. Người tình tháng sáu lang thang trong mỗi giấc mơ êm. Người tình tháng sáu đến với em như mùa hè.- 1Nét thoáng qua. [Thì cứ cho cái duyên cái số nó vồ lấy nhau đi] // An khóa cửa phòng cẩn thận rồi xách cặp ra ngoài. Trong cặp của cô là hàng mớ những thứ hỗn độn nào giấy, nào tẩy và nào bút... Tự dưng hôm nay tỉnh dậy,...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nhân tình tháng sáu Nhân tình tháng sáu.Tác giả: Đợi tháng hoa tàn (Phong Tín Tử)Đề tặng: Tặng Phượng ^^! (Tôi nghĩ nó hợp với cô đấy :”>) Nhân Tình Tháng SáuNgười tình tháng sáu có đôi mắt buồn. Người tình tháng sáu có làn môi bạc – lạnh.Người tình tháng sáu lang thang trong mỗi giấc mơ êm. Người tình tháng sáu đến với em như mùa hè.- 1-Nét thoáng qua.[Thì cứ cho cái duyên cái số nó vồ lấy nhau đi]//An khóa cửa phòng cẩn thận rồi xách cặp ra ngoài. Trong cặp của cô là hàng mớnhững thứ hỗn độn nào giấy, nào tẩy và nào bút... Tự dưng hôm nay tỉnh dậy, côbỗng muốn tìm cho mình một nguồn cảm hứng để vẽ. Cho dù tay nghề mới chỉ ởmức lơ mơ!Nhỏ bạn thân của cô thường nói cô là kẻ nghệ - thuật – tầm – thường. Những thứmà cô vẽ ra không có gì nổi bật. Chủ yếu là về cảnh. Mà cảnh trong thành phố nàythì đã có quá nhiều họa sĩ lành nghề tìm đến. Họ có cảm xúc, họ biết để cảm xúchiện ra bằng những gam màu nóng – lạnh. Còn An, An chỉ biết vẽ, như vẽ cho bớtnhững cảm hứng trong lòng mà thôi.An thở dài. Mặc kệ. Cô chẳng quan tâm. Cô đã quen với nhỏ bạn thân suốt ngàycàu nhàu đó rồi. Cô cũng quen luôn cả việc mấy bức tranh pha màu theo sở thíchcủa mình bị nhỏ chê ỏng chê eo rồi. Khoa học đã chứng minh, khi [bị] lặp đi lặp lạimột thứ gì đó quá 21 lần, nó sẽ tạo thành một thói quen cho bạn. Có lẽ An cũng bịnhỏ bạn thân làm ra như thế đấy!…An tới công viên - nơi mà cô vẫn thường vẽ. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả, côthấy ở công viên có rất nhiều điều mà cô chưa khám phá ra hết. Cô thích nhìnnhững người già đi dạo và tập thể dục [cho dù đã gần hết buổi sáng], cô thích nhìnnhững đứa trẻ nô đùa chẳng quan hoài tới thế giới xung quanh đen trắng ra sao, côthích nhìn những đôi tình nhân hạnh phúc ngồi bên nhau như hai mảnh trái timkhăng khít. ..Tất cả nơi đây đều gợi cảm hứng cho cô.…“Cô ấy vẽ gì thế kia?” Một đôi tình nhân ngang qua cô. Cô gái khoác tay chàng traitò mò nhìn qua giá vẽ. Sự thật là, An mới chỉ kẹp được giấy lên đó thôi, còn chưakịp phác họa chút nào cả.An liếc mắt nhìn người con trai đang đi bên cạnh cô gái đó. Thấy một bờ môi đangcong lên khẽ cười. Ấy, hay là cô nhìn lầm nhỉ? Anh ta đang cười với cô ư? Khôngthể nào. Biết đâu anh ta đang cười vì câu nói của cô bạn gái cũng nên. An trợn mắtđáp lại cái cười của người con trai ấy, nhưng lúc đó, anh ta đã bước qua cô.Bóng dáng đôi tình nhân xa dần, chìm vào những vệt nắng một sáng đầu tháng sáu.An thầm thở phào nhẹ nhõm, có thể là vừa rồi cô nhìn lầm cũng nên.Thiết nghĩ tiền nhà tháng này An vẫn còn thiếu bà chủ hai trăm ngàn, và cô đang tựhỏi không biết người vừa rồi có phải con trai bà chủ nhà đó không? Sao mà thấyquen quá vậy!Hy vọng tất cả những điều cô vừa nghĩ đều chỉ là bộc phát!…An vẽ cho mình cảnh một người đàn ông và đứa con trai người đàn ông đó đangchọn bong bóng. Cô không chắc là mình vẽ đúng, cô chỉ kịp ghi nó lại bằng điệnthoại rồi vẽ ra thôi. Mà cái điện thoại của cô thì chẳng khác gì con Dream mà Duvẫn hay chở cô qua từng góc phố. Tồi tàn như tiếng máy nổ và nặng nề khi nó chếtmáy.An nhẹ nhàng đánh chì lên giấy, trên môi lẩm nhẩm một câu hát nào đó mà côkhông biết tên.“Chà, đẹp quá đấy An” Vừa nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đã ghé thăm. An mỉmcười liếc nhìn Du. Hôm nay cậu ấy mặc một chiếc áo phông sáng màu, tóc hớt caovà đi một đôi giày lười khỏe khoắn. An mím môi cười, cô vẫn đang tập trung hếtmức vào bức tranh của mình.“Cậu tới đây làm gì thế?” An khẽ hỏi.“Phương bảo cậu đang ở đây nên tớ tới thôi. Lâu rồi không gặp, dạo này vẽ lên tayrồi nha!”An mừng thầm vì lời khen của Du, nhưng cô vẫn tỏ ra như không có gì. Cô nói đùa“Đợi tới khi tớ trở thành họa sĩ, tớ sẽ mua cho cậu một chiếc siêu xe. Đồng ýkhông?”Du cười “thôi đi cô nương, họa sĩ nghèo rớt mùng tơi à! Cậu có vẽ cả đời cũngkhông mua nổi đâu.”An cười híp mắt trước lời nói của Du. Ừ, cô sẽ không thể trở thành một họa sĩđược, nên cô cũng chỉ đùa cậu ấy như thế thôi. Thực ra, đến tận bây giờ An cũngchẳng biết là mình muốn làm gì. Giữa dòng đời này, cô không tìm lấy cho mìnhmột ước mơ. Cô có thể thích vẽ, nhưng không đam mê.Cô học kế toán, nhưng là vìbố mẹ cô bảo vậy. Tất cả, An đều để cuộc đời giật dây, không có lấy một niềmkhao khát mãnh liệt vào thứ gì đó.“Cậu có đói không?” An chớp mắt sau khi phác xong bức vẽ.“Đôi chút!”“Rốt cuộc là có hay không?” Cô rất ghét cái kiểu trả lời nước đôi của Du.“Ừ, có!”“Thế đi ăn thôi. Cậu mời đấy.” An nháy mắt. Chẳng cần phải nghe Du đồng ý côđã cuộn nhanh bức vẽ lại và ấn vào tay cậu. Sau đó thu dọn đống đồ nghề mà mìnhđã bày ra.…Du đưa An đến một quán ăn sáng. Nói là ăn sáng những đồng hồ đã điểm mười giờtrưa mất rồi. Hai người ăn qua loa bữa trưa cộng bữa sáng, sau đó chuẩn bị tới hiệusách mua vài thứ mà An cần đọc.Cuộc sống của An tuy có hơi tẻ nhạt, nhưng ít nhất thì chưa đến nỗi chán nản. Côcần mua “50 sắc thái” của E.L.James, cô cần đọc nó. Không phải là ham muốn biếtvề tình dục, nhưng nó là một cuốn sách mà đang khiến cả thế giới “nóng” lên , nêncô tò mò thôi.“Cậu sẽ mê mệt nhân vật nam chính - Grey cho mà coi!” Du thở dài nói.An liếc nhìn cậu rồi đáp “Đọc rồi à? Mà sao lại nói thế?”“Ừ. Đám con gái các cậu vẫn thích thế mà.”Coi cô tầm thường như vậy sao?An thở hắt một cái như khinh khỉnh, rồi cô mang ba quyển sách ra quầy thu ngân.Thế là xong, tiền tháng này coi như cạn sạch cho đống sách chỉ nói về tình dụcnày.Khốn thật! ...