Danh mục

NHO LÂM NGOẠI SỬ - Hồi 14

Số trang: 18      Loại file: pdf      Dung lượng: 174.35 KB      Lượt xem: 15      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Mã Thuần Thượng ngồi trong quán rượu bàn với tên sai nhân để chuộc cái tráp hộ Cừ Dật Phu. Sai nhân nói: - Hắn cầm tờ giấy tố giác trong tay thực chẳng khác cầm văn tự đòi nợ. Ông đưa ít tiền đời nào hắn lại xuỳ cái của ấy ra? Ít nhất cũng phải hai, ba trăm lạng! Đó là tôi đã phải doạ dẫm nó mãi. Tôi phải nói với nó rằng: Nếu anh phát giác việc này, thì anh không được xơ múi gì hết. Anh lại còn phải mang đơn đi kiện hết...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
NHO LÂM NGOẠI SỬ - Hồi 14 NHO LÂM NGOẠI SỬ Hồi 14 Cừ Dật Phu đưa người bạn chốn thư phòng; Mã Thuần Thượng gặp ông tiên nơi sơn động Mã Thuần Thượng ngồi trong quán rượu bàn với tên sai nhân đểchuộc cái tráp hộ Cừ Dật Phu. Sai nhân nói: - Hắn cầm tờ giấy tố giác trong tay thực chẳng khác cầm văn tự đòinợ. Ông đưa ít tiền đời nào hắn lại xuỳ cái của ấy ra? Ít nhất cũng phải hai,ba trăm lạng! Đó là tôi đã phải doạ dẫm nó mãi. Tôi phải nói với nó rằng:Nếu anh phát giác việc này, thì anh không được xơ múi gì hết. Anh lại cònphải mang đơn đi kiện hết quan này đến quan kia, từ quan nhỏ đến quan lớn.Anh thử nghĩ xem: Anh có đủ tiền làm cái việc ấy không? Tôi phải doạ nómãi. Thế rồi, khi nó nghe có tiền, nó lại nóng ruột nóng gan, muốn có tiềnngay mới chịu. Tôi đến đây vì lòng tốt nên mới nói cho ông biết câu chuyệnấy. Thực ra, tôi cũng lo lắng như ông. Tính tôi muốn vô sự, “trong ấm ngoàiêm”. Nhưng làm việc gì thì cũng phải làm cho nó chu đáo, “đánh trúng đầurắn, bắn trúng đầu chim”. Ông nghĩ xem? Mã lắc đầu nói: - Hai ba trăm lạng thì không thể được! Đành rằng hiện nay, ông CừDật Phu không ở nhà, vì vậy tôi phải lo liệu giúp. Nhưng dù có ở đây nữa,thì cũng chịu. Ông cụ cố tuy có làm quan thật đấy, nhưng ngày nay nhà cửađã sa sút, làm thế nào trong một lúc mà có được bấy nhiêu tiền? - Đã thế thì thôi! Ông ta đã không có tiền, lại không ở đây thì chúng tacũng không nên kéo dài việc này làm gì? Tôi sẽ giao đơn kiện cho HoạnThành. Còn hắn làm gì thì kệ xác hắn! - Sao lại làm thế! Ông với tôi là chỗ quen biết, chứ tôi và ông Cừ làchỗ thâm giao. Nay nhìn thấy ông ta có việc mà lại không lo liệu cho thì cònđâu là bạn hữu nữa. Như vậy, tôi phải cố hết sức giúp ông ta. - Thế cũng được! Ông đã muốn giúp thì tôi cũng giúp ông một tay. - Chúng ta đã bàn bạc nhiều về điều này rồi! Thực ra, chẳng giấu gìông, tôi làm văn tuyển ở đây mấy tháng người ta mới trả công cho tôi đượcmấy lạng bạc. Tôi còn phải giữ một ít để dùng, phòng khi có việc gì cần đến.Nhờ ông nói hộ với ông Hoạn Thành rằng tôi sẽ đem đến cho ông ta hai, bamươi lạng, xin ông ta nhận tạm để cởi cái điều oan trái này. Sai nhân nổi giận nói: - Thật là đúng như lời nói của người xưa: “Giá thì cao tầy trời mà tiềnthì thấp như đất”. Tôi nói hai, ba trăm lạng mà ông lại nói hai, ba chục lạng!Tôi không muốn như người ta “gãi ở ngoài giày đâu”. Thảo nào mà người tanói mấy anh chỉ biết có “Thi vân” “Tử viết”(1) không bàn cãi gì hết! Thật làrán sành có bao giờ ra mỡ được đâu! Đã vậy thì thôi! Tôi cũng bận nhiềuviệc, không đến đây gây chuyện làm gì!(2) Hắn nói xong, đứng dậy cáo từ ra về. Mã vội vàng giữ lại. - Mời ông ngồi bàn một chút đã! Đi đâu mà vội thế? Ông tưởng tôinói dối ông sao? Quả thực ông Cừ không ở nhà! Không phải là tôi nghephong thanh việc này rồi tôi giấu ông ta để bàn chuyện giá cả với ông đâu.Vả chăng, ông là người ở đây thì ông cũng biết ông Cừ là người như thế nào.Ông ta là người không hào phóng lắm. Số tiền này không biết bao giờ ông tatrả lại. Nhưng nếu việc này xảy ra, thì sau đây tôi có hối hận cũng không kịpnữa. Tóm lại, tôi với ông đều là những người ngoài cuộc. Tôi mắc vào việcnày cũng là không may cho tôi. Còn ông thì cũng phải giúp tôi một tay. Mộtngười đưa tiền một người góp sức, như thế là chúng ta được một việc phúclớn. Hai chúng ta nếu còn giữ kẽ nhau, thì không thể xong việc được. - Ông Mã! Riêng tôi, tôi không cần biết là ông bỏ tiền ra hay ông Cừbỏ tiền ra, bởi vì các ông đều là chỗ bạn bè thân thiết với nhau. Nếu ôngmuốn tôi giúp đỡ thì xin nói thẳng một câu. Tôi cứ xin nói toạc móng heo ra:Việc này mấy chục lạng bạc thì chẳng bõ bèn gì hết! Tôi xin nói thẳng:Không có ba trăm lạng bạc thì ít nhất cũng phải hai trăm lạng rồi mới nóichuyện với nhau được. Tôi không muốn khó dễ với ông, nhưng mấy chụclạng của ông thì không bõ bèn gì hết. Mã thấy rõ ràng hắn muốn kiếm chác, trong lòng rất lo lắng: - Này ông! Tiền công của tôi tóm lại thật chỉ có một trăm lạng bạc.Tôi đã dùng mất mấy lạng lại còn phải giữ một ít để làm tiền lộ phí đi HàngChâu. Góp nhặt tất cả, móc cả túi áo chỉ còn chín mơi hai lạng, nếu ôngkhông tin, xin cứ khám hành lý, rương, hòm, còn một đồng tiền nào nữa thìthật tôi không làm người, nếu ông không giúp được thì tôi cũng không biếtlàm thế nào và ông Cừ cũng đành oán trách số mệnh mình mà thôi. - Nếu ông đã có lòng tốt với bạn như thế có lẽ nào lòng người sai nhânnhư chúng tôi lại không phải là lòng người? Nếu nước non còn có phen hộingộ thì con người cũng phải giúp đỡ nhau chứ! Chỉ vì cái thằng chết tiệt kianó đòi một số tiền quá cao biết làm sao bây giờ! Không biết nó có nghe chokhông? Rồi hắn im lặng một lát ra vẻ suy nghĩ và nói: - Tôi đã có chú ý. Thật đúng nh ...

Tài liệu được xem nhiều: