Khuông Siêu Nhân đang nằm ngủ trên gác bỗng nghe có người đến thăm, y vội vàng mặc áo bước xuống. Khuông thấy một người ở dưới lầu đầu đội mũ thư lại, mình mặc áo lụa màu huyền, chân đi giày đen đế trắng, râu đỏ hoe, gò má cao, da mặt xạm, hai con mắt sáng. Người kia thấy Khuông Siêu Nhân lại, bèn hỏi: - Ông có phải là ông Khuông không? - Vâng, tôi họ Khuông. Xin ông cho biết quý tính là gì? - Tôi họ Phan. Hôm trước tôi được thư của anh...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
NHO LÂM NGOẠI SỬ - Hồi 19 NHO LÂM NGOẠI SỬ Hồi 19 Khuông Siêu Nhân may gặp bạn tốt; Phan Tú Nghiệp rủi phải lúc nguy Khuông Siêu Nhân đang nằm ngủ trên gác bỗng nghe có người đếnthăm, y vội vàng mặc áo bước xuống. Khuông thấy một người ở dưới lầuđầu đội mũ thư lại, mình mặc áo lụa màu huyền, chân đi giày đen đế trắng,râu đỏ hoe, gò má cao, da mặt xạm, hai con mắt sáng. Người kia thấyKhuông Siêu Nhân lại, bèn hỏi: - Ông có phải là ông Khuông không? - Vâng, tôi họ Khuông. Xin ông cho biết quý tính là gì? - Tôi họ Phan. Hôm trước tôi được thư của anh tôi nói rằng ông đãđến. - À thế ra ông là ông Phan Tam! Khuông vội vàng vái chào mời lên gác ngồi. Phan Tam nói: - Hôm ấy, ông lại thăm nhưng tôi không ở nhà. Hôm qua, tôi về thấythư của anh tôi hết sức khen ngợi ông là người thông minh, làm nhiều điềutốt, thật là đáng kính. - Tôi lên tỉnh chính là để nhờ vả ông. Không ngờ ông không ở nhà.Nay được gặp mặt, thực là mừng rỡ vô cùng. Nói xong Khuông thân hành đi lấy trà, lại nhờ chủ hiệu sách mua haiđĩa bánh đem lên gác. Phan Tam đang đọc những bài thơ trên tường thấy đĩađiểm tâm đem đến, nói: - Thôi làm gì thế này! Và tay cầm chén trà, tay chỉ vào tường nói: - Này anh! Anh đến đây chơi với bọn này làm gì? Khuông hỏi tại sao. Phan nói: - Bọn này nổi tiếng là ngốc. Cái anh chàng họ Cảnh mở hiệu bán mũtrước có hai ngàn lạng bạc tiền vốn, nhưng cứ tiêu vào việc thơ hết sạch.Hàng ngày ngồi trong hiệu hắn vừa lấy tay chải mũ miệng ngâm nga: “Ngàythanh minh mưa rơi lất phất”, làm cho những người mua mũ và những hiệubuôn bên cạnh cũng bật cười. Nay hắn tiêu hết sạch số vốn rồi, nên hắnmượn cớ làm thơ để vay mượn tiền kẻ khác. Người ta nghe đến hắn đều phảisợ. Anh chàng họ Chi kia làm lái buôn sở muối. Tôi về nhà nghe người ởnha môn nói cách đây mấy hôm anh ta say rượu, ngâm thơ trên đường cái bịquan phó tri phủ bắt xích tay lại, cách mất chức buôn muối. Rồi đây chỉ cóchết đói mà thôi. Anh ơi! Anh đến đây đất khách quê người cần phải để ýđến những việc gì có lợi. Chơi với hạng người này thì được cái gì? Phan ăn hai cái bánh rồi gạt đĩa bánh ra một bên và nói: - Thứ điểm tâm này thì ăn làm gì? Tôi với anh ra phố ăn cơm đi! Phan bảo Khuông khóa cửa đi ra một hàng cơm trước nha môn. PhanTam bảo dọn cả một con vịt, một đĩa hải sâm nấu với thịt lợn. Lại bảo dọnmột đĩa thịt lợn tướng. Tất cả đều được mang lên. Hàng cơm thấy Phan Tamthì chạy cuống quýt chọn vịt và thứ thịt béo nhất, bỏ gia vị vào hải sâm rồibưng lên. Hai người trước tiên uống rượu. Uống rượu xong, hai người dùngcơm, còn bao nhiêu để lại cho người trong tiệm ăn. Lúc đi ra, Phan khôngtính tiền chỉ nói một tiếng: - Của tôi đấy! Chủ hiệu ăn vái chào: - Vâng! Con biết rồi! Ra khỏi tiệm ăn, Phan Tam nói: - Này anh! Hôm nay anh đi đâu? -Hôm nay tôi định đến nhà anh. - Tốt lắm! Anh đến nhà tôi chơi! Hai người cùng đi thẳng đến một cái ngõ. Đến một cái nhà, tườngngoài màu xanh có hai tầng cửa gỗ. Đi qua một tầng cửa nữa đến một cáinhà khách, ở đó có một đám đông đang bao quanh một cái bàn đánh bạc.Phan mắng: - Đồ chó! Vô sự rủ nhau đến đây làm ồn! Họ đáp: - Biết ông Ba về đây đã mấy hôm, chúng tôi có gom góp số tiền hồ đểbiếu ông. Phan Tam nói: - Ta nhận gì tiền nong của các anh! Lại nói: - Thôi được! Ta có ông bạn ở đây. Các anh có đưa tiền thì để biếu ôngta. Khuông muốn thi lễ với Phan, nhưng Phan gạt đi: - Thôi, vừa mới chào nhau rồi! Lại vái chào nhau làm gì nữa! Mời anhngồi! Phan đi vào trong nhà lấy ra hai ngàn đồng tiền đưa cho mọi ngườinói: - Đây là hai ngàn đồng, phần của ông Khuông! Ta đưa cho các anh,tiền hồ hôm nay là tiền của ông ta đấy. Và quay lại nói với Khuông: - Này anh, anh cứ ngồi đây xem cái ống này. Khi nó đầy tiền thì anhđổ ra rồi để cho họ chơi. Phan Tam kéo một cái ghế bảo Khuông ngồi đó còn mình thì đứngbên cạnh xem. Xem một hồi, ở ngoài có một người vào mời Phan Tam ra nói chuyện.Phan Tam đi ra thì té ra người ấy là Vương Lão Lục, chủ sòng bạc. PhanTam nói: - Lão lục! Đã lâu không gặp anh! Anh tìm tôi có việc gì thế? Lão Lục nói: - Mời ông ra ngoài nói chuyện. Phan Tam cùng y đi ra,đến một quán trà vắng cùng ngồi. Vương Lão Lục nói: - Bây giờ có một việc có thể kiếm ra tiền, tôimuốn bàn với ông! Phan Tam hỏi có việc gì. Lão Lục nói: - Hôm qua, nha môn huyệnTiền Đường có bắt được một bọn côn đồ bắt cóc người con gái ở phố MaoGia. Đứa này tên là Hà Hoa, là một đứa đầy tớ gái vừa chạy trốn ra khỏi mộtnhà giàu ở huyện Lạc Thanh. Bọn côn đồ này đã bị bắt quả tang và đã bị đưalên quan. Ông huyện Vương đã đem bọn côn đồ này ra đánh mỗi đứa mươigậy. Sai nhân đã bắt bọn này và đem Hà Hoa giải về Lạc Thanh. Bây giờ có một nhà giàu họ Hồ ở đây thích con a hoàn này nên bànvới tôi có cách gì bắt nó về. Ông ta muốn bỏ ra vài trăm lạng bạc để mua nó.Việc này nên làm như thế nào? - Sai nhân là ai? - Là Hoàng Cầu. - Hoàng Cầu có thân hành giải nó đi không? - Không! Hắn sai hai người phó dẫn đi. - Đi từ bao giờ? - Đi được một ngày rồi! - Hoàng Cầu có biết chuyện ông Hồ không? - Sao lại không! Hắn ta cũng muốn nghĩ cách xoay tiền nhưng khôngbiết làm thế nào. - Như thế thì dễ lắm! Anh mời Hoàng Cầu đến đây ta nói chuyện. Vương gật đầu bước ra. Phan Tam ngồi một mình uống trà. Lại thấymột người khác vội vã bước vào nói: - Ông Ba! Tôi tìm ông khắp mọi nơi, không ngờ ông lại ngồi mộtmình uống trà ở đây! - Ông tìm tôi có việc gì? - Cách thành này bốn mươi dặm, có một ng ...