Ngưu Ngọc Phố thấy Ngưu Phố sểnh chân ngã xuống ao chẳng còn ra thể diện gì nữa, bèn bảo đầy tớ đưa y lên kiệu về nhà. Ngưu Phố trở về nhà rất bực mình, ngồi cứ lẩm bẩm. Một lát tìm được đôi giày khô để thay. Đạo sĩ hỏi y đã ăn cơm chưa, y phải nói dối rằng mình đã ăn rồi. Kết quả là phải nhịn đói nửa ngày. Ngưu Ngọc Phố ở nhà họ Vạn uống rượu mãi đến chiều tối mới trở về. Vừa lên lầu, thấy mặt Ngưu Phố, y đã...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
NHO LÂM NGOẠI SỬ - Hồi 23 NHO LÂM NGOẠI SỬ Hồi 23 Lộ âm mưu, thi nhân bị đánh; Than cảnh già, quả phụ tìm chồng. Ngưu Ngọc Phố thấy Ngưu Phố sểnh chân ngã xuống ao chẳng còn rathể diện gì nữa, bèn bảo đầy tớ đưa y lên kiệu về nhà. Ngưu Phố trở về nhàrất bực mình, ngồi cứ lẩm bẩm. Một lát tìm được đôi giày khô để thay. Đạosĩ hỏi y đã ăn cơm chưa, y phải nói dối rằng mình đã ăn rồi. Kết quả là phảinhịn đói nửa ngày. Ngưu Ngọc Phố ở nhà họ Vạn uống rượu mãi đến chiềutối mới trở về. Vừa lên lầu, thấy mặt Ngưu Phố, y đã mắng cho một trận.Ngưu Phố không dám ho he. Sau đó, hai người đi nghỉ. Hôm sau, không có chuyện gì. Sang ngày thứ ba, Vạn Tuyết Trai lạicho người đến mời. Ngưu Ngọc Phố dặn dò Ngưu Phố ở nhà giữ nhà, cònmình thì đi kiệu đến nhà Vạn Tuyết Trai. Ngưu Phố ở nhà ăn sáng với đạosĩ. Đạo sĩ nói: - Tôi phải đi đến viện Mộc Lan ở cửa thành thăm một đạo sĩ khác.Ông ở nhà giữ nhà nhé! Ngưu Phố nói: - Tôi ở nhà chẳng có việc gì, cũng muốn đi chơi với ông cho vui. Ngưu Phố bèn khóa trái cửa chùa, cùng đạo sĩ đi đến một cái thành cũ.Hai người vào một tiệm trà. Người hầu trà mang đến một ấm trà, một đĩakẹo và một đĩa đậu. Đạo sĩ hỏi: - Ông là bà con thế nào với ông Ngưu Ngọc Phố? Trước đây tôi chưabao giờ thấy ông đến đây cả? - Tôi gặp ông ta trên đường, lúc nói chuyện mới biết là bà con. Tôixưa nay ở nha môn quan huyện Đổng ở An Đông. Cụ Đổng rất tốt với tôi.Nhớ lần đầu tiên, tôi đưa danh thiếp vào, cụ vội vàng cho hai người sai nhânra đón và đỡ tôi xuống kiệu. Nhưng lúc bấy giờ, tôi không đi kiệu lại cưỡilừa. Tôi muốn xuống lừa, hai người sai nhân không cho, dắt con lừa đi thẳngvào nhà trong, lừa bước lên tấm ván nhà nghe lóc cóc. Cụ Đổng thân hành ramở cửa, chào tôi, cầm tay tôi mà dắt vào. Cụ giữ tôi lại hai mươi ngày. Tôimuốn xin từ biệt trở về, cụ lại cho tôi bảy mươi lạng, bốn đồng cân, nămphân bạc. Cụ dắt tôi đi qua công đường, nhìn tôi lên mình lừa và nói: “Anhđi, nếu vừa ý thì thôi, nếu không vừa ý thì cứ lại đây tìm tôi”. Con ngườinhư thế thực là khó kiếm. Bây giờ tôi lại muốn trở lại tìm cụ... - Những người như thế thực là hiếm có? - Ông Vạn Tuyết Trai là người danh vọng như thế nào? Sau này ôngta có làm quan không? Đạo sĩ khịt mũi cười, nói: - Ông hỏi ông Vạn ư? Chỉ có ông Ngưu của anh mới kính trọng ông tamà thôi! Còn chuyện làm quan thì dù mũ sa kia biết bay, bay khắp gầm trờirồi rơi vào đầu ông ta, cũng vẫn cứ có người giật đi. - Tại sao lại thế? Ông ta không phải là con hát, không phải là nô tì,lính tráng, như thế nếu mũ sa rơi vào đầu ông ta, còn ai dám giật! - Anh chưa biết ông ta xuất thân như thế nào à! Để tôi nói anh nghe,nhưng cấm anh không được nói với ai đấy nhé! Ông Vạn lúc nhỏ là tôi tớông Trình Minh Khanh, người trước đây làm chủ hiệu Vạn Hữu Kỳ ở bênsông. Lúc nhỏ, ông ta hầu hạ ở thư phòng, người chủ là Trình Minh Khanhthấy ông ta thông minh, nên năm ông mười tám tuổi cho ông ta làm tiểu tưkhách... - Làm tiểu tư khách là thế nào? - Những người buôn muối ở đây, nếu thuê một người bạn để thaymình tiếp khách, tiếp các quan thì mỗi năm hưởng mấy trăm lạng và gọi làđại tư khách. Còn nếu như làm những việc vặt vãnh trong việc buôn bán,hay để sai vặt thì gọi là “tiểu tư khách”. Ông ta làm “tiểu tư khách” một ítlâu rất là chăm chỉ. Mỗi năm gom góp được mấy lạng bạc, và bắt đầu buônbán nhỏ. Sau đó, ông ta thuê giấy phép buôn muối. Trong mấy năm, gặp sốđỏ, giấy phép buôn muối rất cao, ông ta kiếm được bốn năm vạn lạng bạc.Ông bèn chuộc được thân mình ra khỏi địa vị nô tỳ, mua một cái nhà và bắtđầu tự mình đứng ra buôn muối. Công việc làm ăn phát tài, ông thành mộtngười giàu, vốn liếng đến mấy chục vạn. Trong lúc đó, ông Trình MinhKhanh trước kia là chủ hiệu “Vạn Hữu Kỳ” lại nghèo túng, sa sút, hết cả vốnliếng, nên trở về Huy Châu. Vì vậy không còn ai biết việc cũ của ông ta nữa.Năm ngoái, ông Vạn cưới vợ cho con. Người con dâu là con gái một ôngHàn lâm. Nhà họ Vạn tốn mất mấy ngàn lạng bạc mới cưới được cô dâu về.Hôm cưới, tiếng trống, tiếng sáo inh tai, đèn lồng thắp đầy nửa phố, thật lànáo nhiệt. Sang ngày thứ ba, họ hàng đến chào. Trong lúc trong nhà đang hátxướng, bày tiệc rượu thì không ngờ ông chủ cũ là Trình Minh Khanh từ sángsớm đã đi kiệu đến đấy, ngồi ngay ở ngoài nhà khách. Họ Vạn vừa bước rathấy vậy, liền phải quỳ xuống vái chào ông chũ cũ mấy cái và phải “nhét”cho ông ta đến vạn lạng bạc, mới không bị lộ. Đang nói chuyện như vậy, thì hai đạo sĩ ở Mộc Lan Viện đến mời đạosĩ đi ăn chay. Đạo sĩ cáo từ ra đi. Ngưu Phố ở lại uống thêm vài chén trà rồi ra về. Về đến cung Tý Ngọ,đã thấy Ngưu Ngọc Phố ở đấy. Y đang ngồi ở dưới lầu, ở trên bàn có mộtgói bạc tướng. Cửa lầu vẫn còn khóa. Ngưu Ngọc Phố thấy ...