Bão Văn Khanh đi đến phía Bắc thành Nam Kinh tìm trẻ con để lập một ban hát. Khi đến dốc Cổ Lâu, Bão vừa lên dốc thì gặp một người ở trên dốc đi xuống. Bão thấy người kia đầu đội mũ lông chiên, mình mặc áo lụa đen đã rách, chân đi đôi giày đỏ cũng rách tươm, đầu bạc hoa râm, trạc độ sáu mươi tuổi. Người kia tay cầm một chiếc đàn cầm đã rách, trên đàn dán một tờ giấy trắng có viết bốn chữ: “Sửa chữa nhạc cụ”. Bão Văn Khanh bước đến...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
NHO LÂM NGOẠI SỬ - Hồi 25 NHO LÂM NGOẠI SỬ Hồi 25 Đất Nam Kinh, Bão Văn Khanh gặp bạn, Phủ An Khánh, Nghê Đình Tỷ thành hôn. Bão Văn Khanh đi đến phía Bắc thành Nam Kinh tìm trẻ con để lậpmột ban hát. Khi đến dốc Cổ Lâu, Bão vừa lên dốc thì gặp một người ở trêndốc đi xuống. Bão thấy người kia đầu đội mũ lông chiên, mình mặc áo lụađen đã rách, chân đi đôi giày đỏ cũng rách tươm, đầu bạc hoa râm, trạc độsáu mươi tuổi. Người kia tay cầm một chiếc đàn cầm đã rách, trên đàn dánmột tờ giấy trắng có viết bốn chữ: “Sửa chữa nhạc cụ”. Bão Văn Khanhbước đến mấy bước vái chào hỏi: - Cụ biết sửa chữa nhạc cụ phải không? - Vâng! - Nếu vậy xin mời cụ vào tiệm trà ngồi chơi! Hai người cùng bước vào tiệm trà ngồi, gọi đem một ấm trà đến, BãoVăn Khanh hỏi: - Cụ họ gì? - Tôi họ Nghê. - Cụ ở đâu? - Tôi ở xa. Nhà tôi ở tại Tam Bài Lâu. - Cụ Nghê! Cụ chữa nhạc cụ, vậy cụ có chữa được đàn tam huyền, đàntỳ bà không? - Tôi chữa được tất. Bão Văn Khanh nói: - Tôi họ Bão, nhà ở cửa Thủy Tây, vốn làm nghề hát tuồng. Trong nhàtôi có mấy nhạc cụ hư hỏng, muốn nhờ cụ chữa cho một chút. Không biếtnên phiền cụ đến nhà tôi, hay là tôi đem nhạc cụ đến nhà cụ để cụ chữa thìtốt hơn. - Ông có tất cả bao nhiêu nhạc cụ? - Tôi chỉ có độ chừng bảy, tám cái thôi. - Có bảy, tám cái thì mang đi không tiện, để tôi đến nhà ông mà chữavậy. Chỉ mất độ hai ngày công thôi! Tôi chỉ phiền ông một bữa cơm sáng,đến chiều thì tôi về nhà! - Thế thì tốt lắm! Chỉ sợ trà nước nhà tôi không ra gì; xin cụ chớ nề hàviệc đó! Lại nói: - Bao giờ cụ có thể đến nhà tôi? - Ngày mai không rảnh, đến ngày kia tôi sẽ lại. Công việc như thế là bàn bạc xong. Vừa lúc ấy, ở ngoài cửa có mộtngười bán bánh mang đến một gánh bánh phục linh. Bão Văn Khanh muanửa cân cùng ăn với cụ Nghê. Sau đó, hai người chia tay. Bão Văn Khanhnói: - Sáng ngày kia tôi sẽ đợi cụ ở nhà! Cụ Nghê vâng dạ ra đi. Bão Văn Khanh về nhà nói với vợ đem tất cảnhạc cụ ra lau chùi sạch sẽ, và bày sẵn ở ngoài nhà khách. Sáng sớm hôm ấy, cụ Nghê đến. Uống trà, ăn điểm tâm xong, cụNghê đem đàn ra chữa. Chữa một lát, hai đứa trẻ học tuồng ở trong nhà bưngra một mâm cơm thường, Bão Văn khanh ngồi tiếp và cùng ăn với cụ Nghê.Đến chiều, Bão Văn Khanh đi ra cửa, lúc trở về nói với cụ Nghê: - Chúng tôi đối với cụ thật là thiếu sót, chỉ có ít cơm rau như thế nàythật là vô lễ. Bây giờ tôi mời cụ cùng đi đến quán rượu. Cụ cứ để đồ nhạc cụở đây đến mai lại chữa. Cụ Nghê nói: - Tại sao tôi lại làm phiền ông như thế? Hai người cùng đi ra một quán rượu, chọn một chỗ sạch sẽ, vắng vẻcùng ngồi. Người hầu bàn đến hỏi: - Còn có khách nào nữa không? Cụ Nghê nói: - Không có ai nữa. Ở đây có những món gì? Người hầu bàn xoè tay ra tính: - Có chân giò vịt, cá rán, cá nấu với rượu, nem, thịt gà, thịt lợn rán,thịt nấu kiểu Bắc Kinh, chả rán, cá quả rán, đầu cá nấu, lại có cả thịt tái. Cụ Nghê nói với Bão Vãn Khanh: - Ông không phải đãi tôi như một người khách. Chúng ta ăn một đĩa thường thôi. Bão Văn Khanh nói: - Một đĩa thường thì không nên! Bão bèn bảo người hầu bàn trước tiên đem thịt vịt để nhắm rượu, rồiđem thịt lợn rán để ăn cơm. Người hầu bàn vâng dạ rồi đi. Một lát y đem đếnmột phần con vịt và hai hồ rượu. Bão Văn Khanh đứng dậy rót cho cụ Nghêmột chén rượu rồi ngồi xuống uống rượu. Nhân tiện y hỏi cụ Nghê: - Tôi xem cụ ra vẻ con người có học, tại sao cụ lại đi làm nghề sửachữa nhạc cụ này! Cụ Nghê thở dài mà rằng: - Thưa ông! Tôi không muốn nói ra làm gì! Tôi đã đỗ tú tài ở huyệnnăm hai mươi tuổi, đến nay ba mươi bảy năm. Nhưng chẳng may, cái nghềđọc mấy câu sách cổ đã khiến cho tôi thành ra thầy dở thợ dốt nên tôi càngngày càng sa sút. Con cái lại nhiều, đành phải làm cái nghề này để kiếm cơmnuôi miệng. Thật là không có cách nào khác! - Thế ra cụ quả là một con người xuất thân trường Ốc. Tôi hỏi thế nàythì đường đột, chẳng hay cụ có bao nhiêu con tất cả, cụ bà ở nhà có mạnhkhỏe không? - Nhà tôi vẫn còn. Tôi trước đây có sáu đứa con nhưng nay nói đến rấtđau lòng! - Cụ cho biết vì cớ làm sao? Cụ Nghê nói đến đó, không ngờ buồn bã nước mắt tuôn trào. Bão VănKhanh rót một chén rượu đưa cho cụ mà rằng: - Thưa cụ! Nếu cụ có điều gì tâm sự xin cụ đừng ngại! Cụ cứ nóithẳng cho tôi may tôi có thể san sẻ nỗi buồn cùng cụ chút nào chăng. - Cái đó đừng nói ra thì hơn. Nói ra thì ông lại cười tôi. - Tôi là hạngngười như thế nào mà dám cười cụ? Xin cụ cứ nói đừng ngại! - Chẳng dám giấu gì ông, tôi có sáu đứa con. Một đứa đã chết. Maychỉ còn ...