Danh mục

NHO LÂM NGOẠI SỬ - Hồi 32

Số trang: 23      Loại file: pdf      Dung lượng: 176.13 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Phí tải xuống: 12,000 VND Tải xuống file đầy đủ (23 trang) 0
Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Sau khi tan việc, cụ Vi ngủ mãi đến gần trưa hôm sau mới dậy. Cụ từ biệt Thiếu Khanh: - Tôi còn phải đến thăm các chú và anh em họ hàng của anh nữa. Bữa tiệc hôm qua anh đãi tôi thật làm cho tôi vui sướng vô cùng! Tôi nghĩ rằng không ai có thể đãi tôi một bữa tiệc thú vị như thế. Bây giờ tôi phải đi. Tôi cũng không có thì giờ đến thăm ông Tang được. Nhờ anh nói hộ tôi có lời thăm. Thiếu Khanh giữ lại một ngày nữa. Hôm...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
NHO LÂM NGOẠI SỬ - Hồi 32 NHO LÂM NGOẠI SỬ Hồi 32 Đỗ Thiếu Khanh ngày thường hào phóng Lâu Hoán Văn từ biệt dặn lời. Sau khi tan việc, cụ Vi ngủ mãi đến gần trưa hôm sau mới dậy. Cụ từbiệt Thiếu Khanh: - Tôi còn phải đến thăm các chú và anh em họ hàng của anh nữa. Bữatiệc hôm qua anh đãi tôi thật làm cho tôi vui sướng vô cùng! Tôi nghĩ rằngkhông ai có thể đãi tôi một bữa tiệc thú vị như thế. Bây giờ tôi phải đi. Tôicũng không có thì giờ đến thăm ông Tang được. Nhờ anh nói hộ tôi có lờithăm. Thiếu Khanh giữ lại một ngày nữa. Hôm sau, Thiếu Khanh thuê ngườikhiêng kiệu và lấy ra một cái chén ngọc, hai bộ quần áo của cha mình ngàyxưa biếu cụ Vi mà rằng: - Các bạn thân của thầy cháu nay chỉ còn có bác, cháu mong bác đếnđây luôn và cháu cũng phải năng đến hầu thăm bác. Cháu mong bác cầm cáichén ngọc này để uống rượu. Hai bộ quần áo này là của thầy cháu trước đâybác nhận giúp, để khi nào bác mặc nó, cháu sẽ tưởng như thấy thầy cháusống lại. Cụ Vi vui vẻ nhận. Bão Đình Tỷ lại ngồi tiếp cùng uống thêm mộtbình rượu nữa và ăn cơm. Đỗ và Đình Tỷ tiễn cụ Vi ra khỏi thành và cúi đầu chào khi cụ Vi lênkiệu. Hai người trở về, Đỗ đến phòng của ông Lâu xem bệnh tình như thếnào. Ông Lâu nói bệnh đã bớt, muốn cho người cháu trở về, chỉ giữ lạingười con để hầu hạ mình mà thôi. Đỗ bằng lòng. Nghĩ đến việc ông Lâukhông có tiền, Đỗ sai gọi Vương Râu đến bàn: - Mày đem bán những thửa ruộng của ta ở phía trong để cho thằng ấyđi. - Hắn muốn Thiếu Gia bán rẻ cho hắn. Thiếu Gia đòi một ngàn nămtrăm lạng. Hắn chỉ trả một ngàn ba trăm lạng thôi. Vì vậy, con không dámbán. - Một nghìn ba trăm lạng cũng được. - Con muốn thưa để Thiếu Gia rõ việc đó trước khi bán. Kẻo bán rẻ sợThiếu Gia mắng. - Ai mắng mày làm gì? Đi bán đi, mau lên. Ta cần tiền ngay để tiêu. - Thưa Thiếu Gia, con muốn bẩm một việc này nữa. Khi Thiếu Gia cótiền trong tay xin Thiếu Gia dùng vào việc có ích. Bán sản nghiệp đi là mộtviệc đáng tiếc. Nhưng Thiếu Gia lại cho người ta hàng trăm hàng ngàn lạng,và cứ cho không như vậy. - Mày thấy tao có bao giờ dùng tiền không được việc gì cả không!Mày muốn kiếm chác một ít phải không? Đừng nói liều! Thôi đi mau chođược việc. - Con chỉ bẩm qua thế thôi! Vương Râu đi ra, nói thầm với Đình Tỷ: - Tốt rồi! Anh có hy vọng kiếm chác rồi đấy. Bây giờ tôi đến để bánruộng, bán ruộng về tôi sẽ bày kế cho anh. Vương Râu đi. Mấy ngày sau, y đem về một ngàn mấy trăm lạng đựngtrong một cái túi và thưa với Thiếu Khanh. - Số bạc này chỉ có từ chín mươi lăm đến chín mươi bảy phần trăm làbạc thực. Vì cân là cân chợ, nên mỗi lạng lại thiếu đi mười ba đồng rưỡi.Hắn lại rút bớt đi hai mươi ba lạng bốn đồng để trả tiền cho người máchmối, hai mươi ba lạng cho người làm chứng. Số tiền ấy nhà ta đều phải chịucả. Nay số tiền đã đem về đây. Để con đi lấy cân về cho Thiếu Gia cân. - Ai còn hơi sức đâu mà ngồi nghe mày tính toán rắc rối như thế. Naytiền đã đem về rồi còn cân làm quái gì. Thôi đem cất đi. - Con chỉ muốn thưa rõ. Đỗ nhận được tiền liền gọi người cháu ông Lâu vào thư phòng nói: - Ngày mai anh về nhà phải không? - Thưa vâng, ông cháu bảo cháu về. - Đây ta cho anh một trăm lạng bạc, anh không được nói cho ông anhbiết đấy nhé. Anh có mẹ góa phải nuôi vì vậy phải đem số tiền này về nhà đểlo làm ăn nuôi mẹ. Nếu như ông anh khỏe, chú anh có thể về được thì tacũng cho chú anh một trăm lạng bạc nữa mang về. Người cháu ông Lâu mừng rỡ nhận số bạc cảm tạ Thiếu Gia. Hôm sauy vào từ giã ra về. Ông Lâu chỉ cầm cho cháu ba đồng cân để làm tiền điđường. Khi người cháu đi rồi, Đỗ Thiếu Khanh trở vào, thấy một người nhàquê đang đứng trong phòng khách. Thấy Thiếu Gia đến, hắn liền quỳ ngayxuống và đập đầu lạy. Thiếu Khanh nói: - Anh có phải là Hoàng Đại người trông nom từ đường của tổ tiênchúng ta không? Anh đến đây có việc gì? - Cái nhà của con ở bên từ đường là nhà của cụ phủ mua cho con. Đếnnay đã lâu năm nhà hư hỏng cần phải sửa chữa lại. Con liều chết đến lấymấy cây khô ở lăng về để thay cột kèo. Không ngờ có mấy vị ở trong họ biếtchuyện ấy liền bảo con ăn trộm cây, đánh cho con một trận gần chết rồi saimười người quản gia đến nhà lấy mấy cây kia về. Họ kéo đổ cả những giannhà còn vững của con. Con không còn biết sống ở đâu, cho nên bây giờ conđến đây cúi xin Thiếu Gia nói với họ hàng một chút để họ cho con ít tiền sửachữa nhà mà ở. - Anh bảo ta nói với họ hàng ta à? Nói với họ chỉ vô ích mà thôi. Ôngcụ ta mua nhà cho anh thì dĩ nhiên phải sửa chữa nhà cho anh. Bây giờ nó hưhỏng anh cần bao nhiêu tiền để làm lại. - Làm một cái nhà mới phải cần một trăm lạng. Nhưng nếu chữa lạithì từ bốn mư ...

Tài liệu được xem nhiều: