Hòa thượng nghe bà già nói như vậy liền quỳ xuống dưới đất khóc. Bà già nói: - Tôi cứu sư phụ sao được? Nhưng tôi có thể chỉ đường để sư phụ đi tìm một người. Hòa thượng nói: - Mô phật! Bà bảo tôi tìm ai bây giờ? Nói để cho tôi đi! - Cách đây một dặm có một cái gò núi gọi là Minh Nguyệt Lĩnh, theo con đường ở sau nhà tôi thì đi gần được một quãng. Trên đỉnh gò có một người trẻ tuổi đang tập bắn ná. Sư phụ đừng hỏi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
NHO LÂM NGOẠI SỬ - Hồi 39 NHO LÂM NGOẠI SỬ Hồi 39 Núi Minh Nguyệt Tiêu Vân Tiên cứu nạn Thành thanh phong Bình Thiếu Bảo lập công Hòa thượng nghe bà già nói như vậy liền quỳ xuống dưới đất khóc. Bàgià nói: - Tôi cứu sư phụ sao được? Nhưng tôi có thể chỉ đường để sư phụ đitìm một người. Hòa thượng nói: - Mô phật! Bà bảo tôi tìm ai bây giờ? Nói để cho tôi đi! - Cách đây một dặm có một cái gò núi gọi là Minh Nguyệt Lĩnh, theocon đường ở sau nhà tôi thì đi gần được một quãng. Trên đỉnh gò có mộtngười trẻ tuổi đang tập bắn ná. Sư phụ đừng hỏi gì ông ta hết, cứ quì ở trướcmặt. Đợi khi ông ta hỏi, sư phụ sẽ nói cho ông ta hay. Chỉ có người này mớicó thể cứu được. Sư phụ đi mau nhờ ông ấy. Nếu như ông ấy cũng khôngcứu nổi thì tính mạng của tôi cũng nguy đến nơi vì hôm nay tôi đã nói việcnày ra. Hòa thượng nghe vậy, run cầm cập, cảm ơn bà già, mang hồ lô đầyrượu theo con đường gồ ghề đằng sau nhà, víu dây leo mà đi. Quả nhiên điđược một dặm; thấy một hòn núi nhỏ. Trên hòn núi có một chàng tuổi trẻđang tập bắn ná. Ở cửa hang để một hòn đá trắng to chỉ bằng đồng tiền.Chàng ngắm nghía cẩn thận, bắn phát nào là trúng phát ấy. Hòa thượng đếntrước mặt, thấy chàng đầu đội khăn võ sĩ, mình mặc áo chiến bào màu xám,mặt trắng, hình dung tuấn tú. Chàng tuổi trẻ đang say sưa tập bắn. Hòathượng đến gần quì trước mặt. Chàng đang định hỏi thì thấy một đoàn chimsẻ bay qua thung lũng. Chàng tuổi trẻ nói: - Hãy đợi tôi bắn rơi con chim sẻ kia. Và giờ cái ná lên, con chim đã rơi đạnh xuống đất. Nhìn thấy hòa thượng nước mắt rưng rưng đang quì trước mặt, chàngtuổi trẻ nói: - Sư phụ! Xin sư phụ đứng dậy ngay cho! Tôi đã hiểu ý của sư phụrồi. Tôi tập bắn ở đây chính là vì việc ấy. Nhưng vì mới học được có chínphần còn một phần nữa chưa đạt, tôi sợ còn có chỗ sơ hở nên chưa dám ratay. Nay sư phụ đã đến đây, tôi không làm không được. Chắc là nó đã đếnngày tận số. Thưa sư phụ! Sư phụ không nên dùng dằng ở đây, hãy mau maumang hồ rượu về am. Vẻ mặt nhất thiết không được tỏ ra lo sợ, lại càngkhông được tỏ ra đau buồn. Sư phụ về đấy, nó bảo làm gì thì cứ làm, khôngđược mảy may trái ý nó. Rồi tôi sẽ đến cứu. Hòa thượng không biết nói gì, mang hồ rượu theo đường cũ về đếnam. Đến gian nhà thứ hai, thấy tên sư hung ác kia đang chễm chệ ngồi trêngiường, tay cầm một con dao sáng loáng. Hắn hỏi hòa thượng: - Mày đi đâu mà bây giờ mới về? - Bần tăng lạc đường, cho nên về chậm. - Được! Quì ngay xuống đây! Hòa thượng quì xuống. Tên ác tăng nói: - Quì gần đây! Thấy ngọn dao lấp loáng trong tay hắn, hòa thượng không dám đếngần. Ác tăng nói: - Mày không đến gần, tao chẻ đôi đầu mày đi bây giờ! Hòa thượng quì xích lại gần. Tên ác tăng nói: - Mày cất mũ đi! Hòa thượng rơi nước mắt, cất mũ. Tên ác tăng lấy tay nắn cái đầu trọccủa hòa thượng, dốc ngược hồ rượu uống một hơi, rồi tay trái cầm hồ rượu,tay phải cầm con dao sáng quắc, hắn nhắm dao vào chính giữa đầu. Hòathượng lúc bấy giờ chưa đợi dao rơi xuống thì hồn đã bay đi đằng nào rồi. Tên ác tăng nhắm đúng giữa đầu, chỗ có não. Hắn tưởng rút dao ra lànão cũng phọt theo ra và cùng uống nóng với rượu. Ý định như vậy, hắncầm dao nhắm đầu hòa thượng mà bổ xuống. Không ngờ lưỡi dao chưachạm đến đầu hòa thượng thì nghe vù một tiếng, một hòn đá từ ngoài cửabay đúng vào mắt trái của tên ác tăng. Hắn kinh hoảng buông dao, buông cảrượu, đưa tay lên bưng mắt bên trái nhảy ra gian nhà ngoài. Thấy ở trên đầuGià Lam bồ tát có một người ngồi đấy. Tên ác tăng ngẩng đầu lên lại bị mộtphát đạn thứ hai bắn mù cả hai mắt. Hắn ngã vật xuống. Người tuổi trẻ nhảyxuống đi vào gian nhà trước mặt thì thấy hòa thượng sợ quá đã ngã lăn rađất. Người tuổi trẻ kia gọi: - Sư phụ! Mau mau chạy đi! Hòa thượng nói: - Tôi sợ bủn rủn cả người rồi, không đứng dậy được nữa. Người tuổitrẻ nói: - Cụ đứng lên tôi cõng cụ chạy! Người tuổi trẻ bèn vực hòa thượng dậy, cõng lên vai, vội vàng ra cửaam, chạy một mạch bốn mươi dặm. Y đặt hòa thượng xuống và nói: - May quá, sư phụ vừa thoát khỏi một cái nạn lớn từ nay tiền đồ maymắn không có gì đáng ngại. Hòa thượng bấy giờ mới tỉnh hồn, quì ở dưới đất bái tạ mà hỏi: - Cho biết ân nhân tên họ là gì? Người tuổi trẻ nói: - Tôi chẳng qua muốn trừ một cái hại chứ không phải là có ý cứu sưphụ. Nay sư phụ đã thoát xin đi ngay, hỏi họ tên tôi làm gì? Hòa thượng lại hỏi nhưng người kia vẫn không chịu nói. Hòa thượngđành phải phủ phục lạy chín lạy và nói: - Xin từ biệt ân nhân, và nguyền báo ơn cho đến chết! Lạy xong lênđường. Người tuổi trẻ thấy mình đã mệt bèn tìm một cái quán ở bên đườngvào ngồi, thấy ở tron ...