Vương nghĩa An thấy hai người gái điếm bước vào phòng bèn nói với người đang rửa tay: - Ông Lục! Ông lại đây mà xem hai cô mới đến! Hai người gái điếm ngẩng đầu lên. Thấy một người mặt đen, rỗ, hai con mắt hấp ha hấp háy, đầu đội một cái mũ đã rách, mình mặc áo lụa xám dính bết cả đầu, chân đi đôi giầy cũ mũi nhọn, đang xắn ống tay áo lên rửa tay xem chẳng có vẻ gì là văn nhân hay võ sĩ cả. Khi hắn ở nhà bếp đi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
NHO LÂM NGOẠI SỬ - Hồi 42 NHO LÂM NGOẠI SỬ Hồi 42 Công tử nói chuyện khoa trường nơi quán dĩ Người nhà báo về tin tức đất Miêu Cương Vương nghĩa An thấy hai người gái điếm bước vào phòng bèn nói vớingười đang rửa tay: - Ông Lục! Ông lại đây mà xem hai cô mới đến! Hai người gái điếm ngẩng đầu lên. Thấy một người mặt đen, rỗ, haicon mắt hấp ha hấp háy, đầu đội một cái mũ đã rách, mình mặc áo lụa xámdính bết cả đầu, chân đi đôi giầy cũ mũi nhọn, đang xắn ống tay áo lên rửatay xem chẳng có vẻ gì là văn nhân hay võ sĩ cả. Khi hắn ở nhà bếp đi ra thì hai người con gái chạy lại: - Chào ông Lục. Và cúi đầu, xoay mông đít một cái, một tay sờ chéo áo, cúi chào. lãoLục giơ hai tay đỡ lấy: - Hai con ngoan ngoãn của tôi! Các con đến đây gặp được lão Lục nàylà may phúc lắm đấy! Vương Nghĩa An nói: - Ông Lục nói đúng đấy! Các cô đến đây đều nhờ ông Lục săn sóc cảđấy! Mời ông Lục ngồi. Đem trà đến đây cho ông Lục! Thang Lão Lục ngồi trên một cái ghế dài. Hắn kéo hai cô gái ngồixuống, mỗi người ngồi một bên. Hắn sắn quần lên, gác cái đùi đen bóng lêntrên đùi cô Tế, kéo cái bàn tay trắng nõn của cô Tế đặt lên cái đùi đen thuicủa hắn. Uống trà xong, hắn lấy ra một cái bị đựng cau, bỏ cau vào miệngnhai rau ráu. Nước giãi tràn ra ngoài, chảy ròng ròng xuống râu. Hắn ngảngười sang bên phải lại nghiêng sang bên trái, môi ghé vào má hai cô đểchùi nước giãi. Khi hai cô kia lấy khăn tay ra lau má thì hắn giựt lấy khănlau nách. Vương Nghĩa An cầm chén trà nói: - Ông có nghe tin tức gì gần đây không? - Có chứ! Hôm trước ông ta có sai một người đến Nam Kinh để thuêmay hai mươi bốn lá cờ nhiễu điều thêu rồng, và một cái cờ soái màu vànglớn. Tháng này, ông sẽ lên kinh. Vào tháng chín, lúc có sương sẽ làm lễ tếcờ. Hoàng Thượng sẽ làm Đại tướng quân và ông chú của tôi làm Phó tướngquân. Hai người sẽ cùng đứng trên một tấm thảm và cúi đầu. Cúi đầu xong,chú tôi sẽ làm tổng đốc. Đang nói chuyện, có một tên kiếm gái gọi Vương Nghĩa An ra ngoài,thì thầm một hồi, Vương bước vào nói: - Ông Lục, tôi xin hỏi ông. Vừa rồi có một người khách đến đây muốngặp cô Tế, nhưng thấy ông ở đây nên không dám vào! - Cứ đưa ông ta vào đây, có việc gì đâu? Tôi sẽ uống rượu với ông ta. Vương Nghĩa An đưa người kia vào. Y là một người lái buôn trẻ tuổi. Người khách kia vào ngồi. Vương nghĩa An liền nói với y bỏ ra một íttiền mua một đĩa thịt lừa, một đĩa cá, mười be rượu. Vì Thang Lão Lục làngười Hồi giáo nên Vương Nghĩa An lại mua thêm hai, ba mươi quả trứnggà luộc. Sau đó, thắp một ngọn đèn treo, Lão Lục ngồi ghế đầu, người kháchngồi đối diện. Lão Lục gọi cô Tế ra cùng ngồi một ghế đầu với khách. Cô Tếcứ nũng nịu đòi ngồi với Lão Lục. Khi bốn người đã ngồi, rượu rót ra. Sauđó bày trò đánh đố ai thua phải uống rượu, ai được thì hát. Lão Lục được vàhát giọng ồ ồ bài “Ký sinh thảo”. Rồi đến cô Tế và khách chơi, cô Tế đượcLão Lục bảo rót thêm rượu nghe cô Tế hát. Cô Tế quay mặt không chịu hátmà chỉ cười. Lão Lục lấy đũa gõ trên bàn làm nhịp, nhưng cô Tế chỉ cườikhông hát? Lão Lục doạ: - Mặt tôi như cái rèm, cuốn lên cũng được, buông xuống cũng được!Tôi bảo cô Tế hát một bài, thì cô phải hát ngay. Vương nghĩa An lại giục, cô Tế đành phải hát mấy câu. Hát xongnghĩa An nói: - Ông Vương đến đây rồi! Viên Bả tổng họ Vương đi tuần đến. Thấy Lão Lục ở đấy, y không nóinăng gì. Những người gái điếm cúi lạy. Y vào bàn uống rượu. Người ta lạimua thêm năm, sáu be rượu nữa. Đến canh tư, một tên đầy tớ của nhà đô đốcmang đèn lồng “Đô đốc phủ” đến nói: - Trong phủ gọi ông Lục về! Lão Lục và ông Vương ra ngoài. Khách buôn bước vào phòng. Ngườimúc nước rửa tay đến xin tiền, người mang khăn mặt đến xin tiền. Cô gáiđiếm chải đầu rửa mặt và tắm, bận rộn một hồi. Sau đó, hai người cùng lêngiường. Lúc bấy giờ gà đã gáy sáng. Sáng sớm hôm sau, Lão Lục đến bảo dọn một bữa tiệc tiễn hai công tửđi Nam Kinh. Vương nghĩa An nghe nói hai người con của quan đô đốc đếnthì mừng rỡ như bắt được vàng, vội vàng hỏi: - Ông Lục! Hai công tử đến ngay bây giờ hay chiều? Lão Lục móc ởlưng ra một gói bạc có năm mươi sáu đồng cân đưa cho Vương, bảo sửasoạn một bữa tiệc có bảy món ăn ngon và hai món điểm tâm: - Nếu chưa đủ tiền thì đến nói với tôi. - Không dám! Không dám! Nếuông Lục tìm được đám nào cho hai cô kia thì còn nói gì nữa. Vả lại, hôm naylại là bữa tiệc thết ông cả, ông hai con quan đô đốc, chúng tôi xin cố gắnggiúp ông Lục! - Phải cho ngoan ngoãn đấy! Tôi muốn sao cho hai cô con gái ông vớđược hai ông thì thật là có phúc mười đời! Vàng bạc, ngọc ngà, châu báu nhà ông ta chả thiếu thứ gì. Nếu gãiđúng tim đen hai ông ấy thì tha hồ mà tiêu! Cả đến bọn đầy tớ, bọn n ...