Danh mục

NHO LÂM NGOẠI SỬ - Hồi 43

Số trang: 21      Loại file: pdf      Dung lượng: 147.49 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Thang Do và Thang Thực sau khi lấy những quyển thi của mình về đang ngồi buồn bã thì một người nhà từ phủ Trấn Viễn ở Quí Châu đến đưa cho họ một phong thư. Họ mở ra và cùng đọc: “ Bọn Miêu càng ngày càng thêm hung dữ. Sau khi treo bảng rồi bất kỳ đỗ hay hỏng, các con phải về ngay trấn thự của ta...” Thang Do nói với em: - Phụ thân muốn ta về nha môn. Chúng ta hãy về Nghi Trưng, thu xếp đồ đạc rồi sẽ đi.Họ bảo Vưu Râu...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
NHO LÂM NGOẠI SỬ - Hồi 43 NHO LÂM NGOẠI SỬ Hồi 43 Đầm Đã Dương tướng quân giết giặc Nơi hát múa tù trưởng cướp dinh Thang Do và Thang Thực sau khi lấy những quyển thi của mình vềđang ngồi buồn bã thì một người nhà từ phủ Trấn Viễn ở Quí Châu đến đưacho họ một phong thư. Họ mở ra và cùng đọc: “ Bọn Miêu càng ngày càng thêm hung dữ. Sau khi treo bảng rồi bấtkỳ đỗ hay hỏng, các con phải về ngay trấn thự của ta...” Thang Do nói với em: - Phụ thân muốn ta về nha môn. Chúng ta hãy về Nghi Trưng, thu xếpđồ đạc rồi sẽ đi. Họ bảo Vưu Râu thuê một chiếc thuyền và trả tiền thuê phòng. Sau đóhai người lên kiệu, bảo đầy tớ mang hành lý đi ra cửa Thủy Tây lên thuyền.Cát Lai Quan nghe nói họ đi, bèn mang theo hai con vịt muối và trà đếnthuyền để tiễn. Thang Do lại dúi ngầm cho y một gói bốn lạng bạc. Sau đó Cát laiQuan ra về. Đêm ấy, thuyền nhổ sào và sáng hôm sau đến Nghi Trưng. Haingười lên bờ về nhà. Họ vừa rửa mặt xong và ngồi uống trà thì người giữcổng vào báo: - Có ông Lục đến. Lão Lục vào, có một người lạ đi theo. Lão Lục nói: - Tôi nghe tin cụ nhà đem quân đi đánh giặc dẹp quân Miêu. QuânMiêu bị đánh tan. Sang năm, triều đình nhất định mở khoa thi và cả hai ôngnhất định đỗ. Cụ nhà ta sẽ được phong hầu. Cái gì chứ chức tập ấm nhấtphẩm thì hai ông không cần và sẽ thưởng cho tôi chức ấy. Bây giờ tôi sẽđem mũ sa ra khoe với cô Tế và cô ta sẽ càng kính phục tôi thêm. Thang Do nói: - Anh Lục! Anh muốn có một cái mũ sa để cho cô Tế sợ không? Nếuvậy tôi sẽ cho Vương Nghĩa An một cái. Thang Thực nói: - Các anh cứ lo chuyện mà thôi. Còn anh này thì ở đâu đến? Người kia cúi đầu chào, lấy ra một bức thư. Lão Lục nói: - Anh này tên là Tang Kỳ, người huyện Thiên Trường. Thơ này là củaông Đỗ Thiếu Khanh. Ông Đỗ nói Tang Kỳ là một con người có thể tin cậyđược nên cho anh ta đến đây để hai công tử sai vặt. Thang Thực mở phong thư và cùng anh xem. Lá thư bắt đầu hỏi thămsức khoẻ rồi đến: “Tang Kỳ đã làm việc ở Quí Châu và thông thạo đườngnúi ở đấy, có thể dùng hắn để tiện sai khiến”. Thang Do xem xong nói vớiThang Thực: - Đã lâu chúng ta không gặp anh Đỗ. Nếu anh đã tiến cử người này thìta giữ lại mà sai vặt. Tang Kỳ chịu cúi đầu lạy tạ và lui ra. Người giữ cửa lại vào: - Ông Vương Hán Sách đến, đang đợi ở ngoài nhà sảnh. Thang Do nóivới Thang Thực: - Em ra ngoài xem ông ta muốn gì, còn anh và anh Lục đi ăn cơm. Thang Thực ra tiếp khách, trong khi đó Thang Do bảo dọn cơm vàcùng ngồi ăn với Lão Lục. Hai người đang ngồi ăn thì Thang Thực vào nóiđã tiễn khách đi rồi. Thang Do hỏi: - Ông ta nói gì thế? - Ông ta nói ông chủ của ông ta là Vạn Tuyết Trai có hai thuyền muốihai ngày nữa sẽ đi. Ông ta mong rằng khi đi đường chúng ta để ý đến thuyềnmuối giúp ông ta. Thang Thực ngồi xuống ăn. Ăn xong, Lão Lục nói: - Tôi phải đi đây. Ngày mai tôi sẽ lại tiễn hai ông. Ông hai có rảnhđến thăm cô Tế một chút. Tôi sẽ bảo cô ta đợi ông. Thang Thực nói: - Anh Lục! Anh thực là cái con ma đòi nợ không bằng. Anh muốn giếtngười ta à? Bây giờ còn thì giờ đâu mà thăm cái của nợ ấy nữa! Lão Lục cười, đi ra. Hôm sau, hai người thuê một chiếc thuyền lớn,Vưu Râu, Tang Kỳ mang hành lý xuống thuyền. Cờ biển cắm ở đầu thuyềnrất oai nghiêm. Lão Lục đến bến Hoàng Nê nói dăm ba câu rồi từ biệt gọimột chiếc thuyền nhỏ để về nhà. Người ta đốt pháo khi chiếc thuyền bắt đầu đi ngược dòng. Lúc sắpđến Đại cô đường thì gặp gió to. Thang Thực ra lệnh gọi mọi người lại buộcthuyền. Trên sông Dương Tử sóng bạc cuồn cuộn trắng xóa như tuyết. Haichiếc thuyền muối bị gió đánh giạt vào bờ ở đấy có hai trăm chiếc thuyềncon từ trong lạch chèo ra có chừng hai trăm người mặt mày hung ác, cùngreo lên: - Thuyền muối đã giạt vào bờ rồi! Chúng ta mau ra khiêng đi thôi! Chúng liền chèo thuyền con, nhảy lên hai thuyền lớn, và nhanh nhưchớp, cướp hết bao này đến bao khác, mang tất cả muối lên những chiếcthuyền nhỏ. Khi hai trăm chiếc thuyền kia đã đầy muối rồi, mỗi người vớmột cái chèo, chèo như bay, phút chốc đều chèo vào trong lạch chạy biếnmất, không để lại một dấu vết gì! Người lái thuyền và người coi muối nhìn nhau ngơ ngác, bó tay khôngbiết làm thế nào. Nhìn xa, thấy cái thuyền bên cạnh mang cờ hiệu “Quí Châutổng trấn đô đốc phủ” họ nhớ ra đó là thuyền của anh em họ Thang. Họ liềnđến quỳ, kêu van thảm thiết: - Chúng con là những người trong hai chiếc thuyền muối của ông Vạnvừa bị cướp giữa ban ngày! Các vị cũng thấy rõ ràng. Xin các vị nghĩ cáchgì cứu chúng con với! Hai người nói: - Chúng tôi tuy là người cùng huyện với ông chủ các anh, nhưng việcmất cướp là do quan sở tại xét. C ...

Tài liệu được xem nhiều: