Sau khi đã thu xếp cho Vạn thành một người trung thư thực sự, Phượng cũng thu xếp hành lý của mình cùng ba người sai nhân đưa Vạn đến Thai Châu để cho quan tra xét. Bấy giờ là lúc đầu tháng tư, khí trời ấm áp, cả năm người đều mặc áo đơn đi ra cửa Hán Tây gọi thuyền đi thẳng đến Chiết Giang. Họ gọi mãi cũng không có một chiếc thuyền nào đi Hàng Châu, nên phải thuê một chiếc thuyền đi Tô Châu. Đến Tô Châu, Phượng trả tiền rồi thuê thuyền đi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
NHO LÂM NGOẠI SỬ - Hồi 51 NHO LÂM NGOẠI SỬ Hồi 51 Gái điếm lừa người phụ trăng gió Tráng sĩ cao hứng thử quan hình Sau khi đã thu xếp cho Vạn thành một người trung thư thực sự,Phượng cũng thu xếp hành lý của mình cùng ba người sai nhân đưa Vạn đếnThai Châu để cho quan tra xét. Bấy giờ là lúc đầu tháng tư, khí trời ấm áp,cả năm người đều mặc áo đơn đi ra cửa Hán Tây gọi thuyền đi thẳng đếnChiết Giang. Họ gọi mãi cũng không có một chiếc thuyền nào đi HàngChâu, nên phải thuê một chiếc thuyền đi Tô Châu. Đến Tô Châu, Phượng trảtiền rồi thuê thuyền đi Hàng Châu. Thuyền này to gấp rưỡi thuyền đi từ NamKinh lên. Phượng nói: - Chúng ta không cần một thuyền lớn làm gì, chỉ cần hai khoang màthôi. Phượng trả một lạng tám đồng tiền ở bến để thuê một khoang giữa vàmột khoang đầu thuyền. Sau đó, năm người xuống thuyền đi Tô Châu. Đợimột ngày, mới có một người buôn tơ ngồi ở khoang trước. Người này trạcđộ hai mươi, dáng người rất xinh đẹp, chỉ có một gánh hành lý nhưng rấtnặng. Đến chiều chủ thuyền cho thuyền đỗ và cắm sào ở một cái bến cáchlàng độ năm dặm. Người lái thuyền nói với những người chèo thuyền. - Cắm thuyền cho chắc, thả hai cái neo xuống, chăm sóc các vị hànhkhách còn tôi đi về nhà một lát. Những người sai nhân ở Thái Châu cười và nói: - Chúc ông đi thuận đường xuôi gió nhé! Người lái thuyền cười khanh khách rồi đi. Vạn và Phượng lên bờ đi bách bộ. Xa xa thấy khói chiều tan dần, ánhtrăng chiếu sáng trên mặt nước. Hai người dạo chơi một lát lại lên thuyềnnằm ngủ. Họ nghe tiếng nước bì bõm, có một chiếc thuyền con chèo ngượcdòng sông đến chỗ bên cạnh. Lúc bấy giờ, những người chèo thuyền đã đắpchăn ngủ kỹ còn ba người sai nhân thắp đèn đánh bài, Vạn trung thư,Phượng và người buôn tơ mở cửa sổ ngắm trăng. Trong chiếc thuyền con cómột người trạc độ bốn mươi tuổi, gầy gò, đang cầm sào. Đằng sau là mộtngười con gái mười tám, mười chín tuổi, đứng bẻ lái. Nhìn thấy ba ngườiđàn ông đang ngắm trăng, cô ta nấp vào khoang sau. Được một lát, Phượngvà Vạn đều đi ngủ chỉ còn khách bán tơ chưa ngủ. Hôm sau lúc mặt trời chưa mọc, người lái thuyền trở về với một cái bịtrên vai. Thuyền lập tức buông chèo. Thuyền đi được ba mươi dặm mới ăn sáng. Ăn sáng xong, Phượngngồi trong khoang nói chuyện với Vạn trung thư: - Tôi cho rằng lần này ông không đáng sợ lắm. Nhưng một cái án làmtheo lệnh quan tuần vũ thì cũng khá gay go. Theo như ý tôi, khi người ta hỏi,ông cứ nói là do một người du khách ở trong nhà là Phượng Minh Kỳ làm.Khi họ bắt tôi, tôi sẽ có cách xử trí. Vừa lúc ấy thì người bán tơ, cặp mắt đỏ gay ra trước thuyền đứngkhóc. Phượng và mọi người liền hỏi: - Ông khách! Ông có việc gì thế? Người kia không đáp, Phượng đột nhiên nhớ ra, chỉ vào người kháchbán tơ mà nói: - Tôi biết rồi. Ông mắc mưu chứ gì, trẻ người non dạ như ông... Người khách cảm thấy xấu hổ lại càng khóc. Phượng hỏi căn vặn thìbiết ra người khách đêm qua lúc mọi người đều ngủ cả có thò cổ ra ngoàicửa sổ để nhìn người con gái ở thuyền bên kia. Khi thấy hai người kháchtrong thuyền đã đi ngủ, người con gái cũng ra khỏi khoang thuyền và cườivới anh ta. Người khách bán tơ khẽ thò tay sang. Người con gái cười khì khì,trèo qua cửa sổ sang ngủ với người khách. Khi người khách đã ngủ say,người con gái mở hành lý lấy trộm bốn gói bạc có tất cả là hai trăm lạng rồimang đi. Sáng dậy, thuyền nhổ sào đi, người khách vẫn còn đang mê man.Một lát sau, thấy hành lý bị người ta mở tung, anh ta mới biết mình bị mấtcắp. Bấy giờ anh ta như người câm nằm mê gặp mẹ, không biết nói năng thếnào, Phượng trầm ngâm một lát, hỏi chủ thuyền: - Ông có nhận ra được chiếc thuyền nhỏ đến đây hôm qua không? - Nhận thì nhận được, nhưng kiện lên quan thì không kiện được đâu vìkhông có bằng chứng gì hết. Phượng nói: - Nhận được là tốt rồi! Hôm qua hắn lấy trộm được tiền thì hôm naynhất định hắn đi ngược chiều với chúng ta. Các anh cuốn buồm đi, lắp chèovào rồi chèo quay trở lại xem. Khi nào thấy được thuyền kia thì chúng ta đỗở nẻo xa. Nếu lấy được tiền rồi, chúng tôi sẽ thưởng cho các anh. Những người chèo thuyền bằng lòng quay trở lại. Chèo đến chiều mớiđến chỗ cắm sào tối qua, nhưng vẫn không thấy chiếc thuyền kia đâu cả.Phượng bảo cứ chèo nữa. Chèo được hai dặm nữa, thấy chiếc thuyền con kia buộc dưới cây liễu.Đứng xa nhìn không thấy người. Phượng bảo chèo thuyền đến gần cắm sàodưới một cây liễu khác, bảo mọi người nằm không được nói năng gì, cònmình thì đi bộ lên bờ dạo chơi đến trước chiếc thuyền con. Quả nhiên thấyđúng là chiếc thuyền hôm qua. Người con gái và người đàn ông gầy đangnói chuyện với nhau ở trong thuyền. Phượng đi chơi một lát rồi quay trở lạithì thấy chiếc thuyền con kia lại đến đỗ bên cạnh thuyền mình và người gầygò kia không thấy đâu nữa. Đêm ấy, ánh trăng sáng hơn đêm trước. Ngườicon gái đang buông mớ tóc đen láy ngồi một mình, chải tóc ngắm trăng.Phượng hỏi nhỏ: - Đêm yên tĩnh thế này cô em ngồi trên thuyền một mình không sợsao? Người con gái đáp: - Anh hỏi tôi làm gì? Tôi ngồi như thế này quen rồi, sợ cái gì? Vừa nói vừa đưa mắt nguýt một cái. Phượng nhảy sang thuyền kia ômlấy người con gái. Người con gái giả vờ đẩy ra, nhưng không kêu. Phượngbế người con gái để lên đùi. Người con gái ngồi yên, thu mình vào tronglòng. Phượng nói: - Thuyền này không có ai, đêm nay em hãy tiếp anh một đêm, chúngta gặp gỡ là do duyên trời. - Em là người ở trên thuyền xưa nay không hề bậy bạ với ai. Đêm nay,không ngờ lại gặp anh phải gió này, em biết làm thế nào? Anh ở đây, emkhông sang đâu! - Trong hành lý của anh ở bên kia thuyền có tiền, anh không yên tâmở thuyền em. V ...