Hai người đang đi chơi trên bờ sông bỗng thấy một người chạy đến cúi đầu lạy chào. Hai người vội vàng đỡ dậy hỏi: - Anh là ai? Tôi không nhận ra. Người kia nói: - Hai công tử không nhận được con sao? Hai công tử nói: - Mặt thì quen, nhưng không nhớ ra.- Con là Trâu Tam con ông Trâu Cát Phủ người giữ mộ cho gia đình hai công tử đây mà! - Sao mà anh lại ở đây? - Sau khi nghe cụ nhà thăng chức vào kinh, cha con giữ gìn lăng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
NHO LÂM NGOẠI SỬ - Hồi 9 NHO LÂM NGOẠI SỬ Hồi 9 Lâu công tử đem vàng chuộc người bạn; Lưu Thủ Bị mạo họ đánh nhà đò Hai người đang đi chơi trên bờ sông bỗng thấy một người chạy đếncúi đầu lạy chào. Hai người vội vàng đỡ dậy hỏi: - Anh là ai? Tôi không nhận ra. Người kia nói: - Hai công tử không nhận được con sao? Hai công tử nói: - Mặt thì quen, nhưng không nhớ ra. - Con là Trâu Tam con ông Trâu Cát Phủ người giữ mộ cho gia đìnhhai công tử đây mà! - Sao mà anh lại ở đây? - Sau khi nghe cụ nhà thăng chức vào kinh, cha con giữ gìn lăng mộ,làm ăn khá giả, có tậu thêm được một ít ruộng ở ngoài mộ. Bây giờ không ởnhà cũ nữa, gia đình con mới mua một ngôi nhà ở phía đông làng. Cái nhàcũ thì giao cho chú con ở. Sau đó, mấy anh em con đều lấy vợ. Nhà ở phíađông làng, chỉ có anh con, chị con, anh hai, chị hai ở thôi, con cô người chịlấy chồng ở Tân Thị Trấn. Chồng chết, chị con mời thầy con và mẹ con cùngvề đấy ở. Con cũng theo về đấy. Hai người hỏi: - Như thế thì việc lăng mộ không có ai coi sóc sao? Trâu Tam nói: - Đâu dám thế! Các quan phủ, huyện đi qua đây đều đến vái, cúi đầu.Một cây cỏ cũng không ai dám đụng đến cơ! - Cha mẹ anh bây giờ ở đâu! Trâu Tam nói: -Cùng ở với chị con ở đầu thị trấn, không xa đây mấy bước. Cha concứ luôn luôn nhắc đến công đức hai công tử, tiếc không sao được gặp. Lâu Bổng nói với Lâu Toản: - Chúng mình cùng nhớ đến ông Trâu Cát Phủ. Nhà ông ta gần đây,chúng mình cùng đi thăm một chút cũng được chứ sao? Lâu Toản nói: - Phải đấy. Họ bèn dẫn Trâu Tam về thuyền bảo đày tớ, dặn chủ đò. Sau đó, TrâuTam dẫn họ đến đầu thị trấn. Thấy bảy tám gian nhà lụp xụp, cửa liếp bằngtre, nửa khép nửa mở. Trâu Tam chạy vào nói: - Thưa cha, ông Ba và ông Tư đến đây rồi! Trâu Cát Phủ ở trong hỏi: - Ai đấy? Và chống gậy đi ra. Nhìn thấy hai người, Cát Phủ mừng rỡ như ngườiđược của, mời hai người vào nhà, thả gậy sụp xuống lạy. Hai người vội vàngcản lại nói: - Ông già rồi, lạy lục làm gì? Hai người kéo ông ta ngồi xuống. Trâu Tam đem nước chè ra. TrâuCát Phủ bưng lên mời hai người uống. Lâu Bổng nói: - Chúng tôi ở kinh về. Định đến nhà rồi phải đi tảo mộ tổ tiên và nhưthế sẽ có dịp đến thăm ông. Nay nhân việc đi chơi Gia Hưng thăm Cừ tháithú, vô tình đến đây, không ngờ gặp cậu con nói ông ở đây nên mới đượcgặp. Cách nhau mười năm, nay thấy ông lại càng khoẻ ra. Vừa mới nghe nóihai cậu con ông đều có vợ lại có thêm mấy cháu nữa... Thế nào? Bác gái cóở nhà không? Vừa lúc ấy, một bà cụ tóc bạc, ra chào hai người. Hai người đáp lễ.Trâu Cát Phủ nói: - Bà mày mau vào bảo các cháu dọn cơm mời hai công tử ở lại ăncơm cho vui! Bà cụ đi ra. Trâu Cát Phủ nói: - Hai vợ chồng tôi không quên ơn cụ nhà và hai ông. Nhà tôi mỗingày thắp một que hương ở dưới mái hiên chúc các ông sẽ làm quan nhấtphẩm. Chắc ngày nay ông cả nhà ta làm quan to rồi! Lâu Toản nói: - Anh tôi vắng nhà đã lâu không giúp được gì cho ông cả. Ông cứ nóivậy thì chúng tôi ngượng lắm! Lâu Bổng nói: - Vả chăng, việc lăng mộ nhờ ông trông coi mấy lâu. Chúng tôi phảicảm ơn ông chứ, ông nói thế sao phải! Trâu Cát Phủ nói: - Cụ Cừ đã xin về hưu rồi, ông con lại chết sớm, không biết cậu nhỏbây giờ đã lớn chưa? Lâu Bổng nói: - Anh ấy năm nay mười bảy tuổi, tư chất thông minh. Trâu Tam bưng cơm ra: có gà, cá, thịt, thịt vịt, bày biện rất sạch sẽgọn gàng lại có nhiều thứ rau. Trâu Tam đặt cơm lên bàn mời hai người ăn,Trâu Cát Phủ không dám ngồi tiếp. Hai người hai ba lần kéo cùng ngồinhưng không được. Trâu Cát Phủ rót rượu và nói: - Rượu này là rượu nhà quê, sợ hai ông dùng không quen. Lâu Toản nói: - Rượu này cũng khá đấy chứ! Trâu Cát Phủ nói: - Tôi chẳng hiểu sao cả! Nhân tình bây giờ bạc bẽo thế nào ấy! Rượucũng nhạt thếch. Tôi nghe thầy nói ngày trước thời Hồng Vũ cái gì cũng tốt.Hai đấu nếp mà đem nấu ra được hai mươi cân rượu tốt. Sau này Vĩnh Lạcchiếm lấy giang sơn, thì không hiểu sao mà cái gì cũng thay dổi cả! Hai đấunếp chỉ nấu được mười lăm cân rượu thôi! Này xem rượu này, tôi pha rất ítnước, thế mà nó vẫn nhạt như nước lã. Lâu Bổng nói: - Tửu lượng chúng tôi kém. Rượu này đã ngon lắm rồi! Trâu Cát Phủ nâng chén: - Không giấu gì hai ông, tôi thì đã già không làm được việc gì nữa!Nhưng nếu ông trời còn thương đến, cho con cháu tôi được sống lại cái thờiHồng Vũ thì tôi chết cũng thỏa(1). Lâu Toản nghe vậy, nhìn Lâu Bổng mà cười. Trâu Cát Phủ nói: - Tôi nghe nói triều ta đáng lý cũng chẳng thua gì đời Chu, đời KhổngTử. Nhưng vì ông Vĩnh Lạc là ...