Thông tin tài liệu:
NHƯ LAI THẦN CHƯỞNG Hồi 7 : Đường đời vạn nẻoMột buổi sáng tinh sương, trời rất đẹp. Tà Thần trao cho Giang Thanh một chiếc áo đỏ, với lối cắt may thật là tinh vi lộng lẫy, nạm bằng những miếng vàng sáng rực.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
NHƯ LAI THẦN CHƯỞNG Hồi 7 NHƯ LAI THẦN CHƯỞNG Hồi 7 : Đường đời vạn nẻoMột buổi sáng tinh sương, trời rất đẹp. Tà Thần trao cho Giang Thanh một chiếcáo đỏ, với lối cắt may thật là tinh vi lộng lẫy, nạm bằng những miếng vàng sángrực.Ông ta trịnh trọng nói :- Con còn đầu xanh tuổi trẻ, tương lai dài dằng dặc, làm trai nên lập chí hồ thủytang bồng. Con hãy tạm thời rời ta mà đi chu du hồ hải. Ta vì còn một việc cầnnên phải tạm chia tay cùng con. Nên nhớ hai năm sau, con trở lại bên bờ sôngBạch Long, hai cah con ta sẽ lại trùng ngộ. phùng táiGiang Thanh sụt sùi khóc lóc, nhưng không làm sao cưỡng lại được ý chí đanhthép của Tà Thần.Chàng khoác lấy chiếc áo đỏ, một kỷ vật của Tà Thần đã làm chấn động anh hùngbốn bể hồi sáu mươi năm về trước, rồi lủi thủi lên đường.Tà Thần có trao cho chàng một gói trên mười lạng vàng để làm lộ phí...Trời đã về chiều, trên con đường cái quan dẫn vào thành Hội Trạch, có một ngườiđi nhanh như bay biến. Đó là một chàng trai trẻ tuổi, tuy mặt mày thanh tú nhưngsắc diện u buồn, trên mình mặc chiếc áo đỏ trông thật là chóa mắt.Đó chính là Giang Thanh sắp vào cửa thành Hội Trạch. Chàng sực nhớ lại mìnhđang mặc chiếc áo đỏ trông rất khó coi, nên vội mở gói hành trang lấy ra mộtchiếc áo màu thiên thanh khoát lên, đoạn đi nhanh vào thành.Chàng tìm một ngôi khách sạn để nghỉ chân. Sau khi cơm nước xong rồi, chànglần bước ra phố để dạo mát và cũng để thưởng thức cảnh bán buôn tấp nập trongthị trấn trù mật này.Ngoài đường xe cộ dập dìu. Trai thanh gái lịch chen lấn nhau lũ l ượt trên đườngphố. Giang Thanh cũng hòa mình trong dòng người đó mà xem cảnh phố về đêm.Đang chen lấn thì bỗng thình lình cảm thấy có một bàn tay thò vào lòng mình...Là võ lâm cao thủ, cảm giác của Giang Thanh rất nhạy bén biết chừng nào... Mặcdù chờ cho cánh tay đó thò sát vào lòng mình, thình lình Giang Thanh đưa tay ravuốt nhẹ vào huyệt Khúc Trì trỏ của người đó. trên cánhMột tiếng rú kinh hoàng khủng khiếp vang lên, Giang Thanh đã dang tay ra đónlấy người đó vào lòng.Liếc nhìn xuống trong bóng đêm mờ ảo, người trong lòng chàng là một kẻ râu tócrối bời, áo quần lam lũ, bộ dạng đúng là một tên nghèo nàn sông về nghề móc túi.Hắn giương cặp mắt van lơn lên nhìn cầu khẩn Giang Thanh.Thấy vậy, Giang Thanh đ ưa tay vỗ vào lưng hắn để giải huyệt. Người này vái lạy lỗi rối rít. Giang Thanh nắm lấy tay hắn hỏi :xin- Ngươi vẫn còn mạnh khỏe, cớ sao không tìm việc làm lại phải sống theo nghềnày?Người đó thở dài thiểu não, nói :- Trong xã hội tranh nhau cướp sống này muốn tìm một việc làm đâu phải là dễ. hỏi tên hắn. Hắn tự xưng là Tiêu Tam.Giang ThanhThấy Tiêu Tam đói quá, Giang Thanh lôi hắn tuốt vào cái quán bên đường đểđiểm tâm.Vào quán, Tiêu Tam lỡ vận mà gặp phải người tốt đã cho một bữa, nên ăn uống hảhê. Hai người trò chuyện vui vẻ.Vừa đang thao thao bất tuyệt, thì bỗng phía dưới có tiếng chân người lên thanglầu, và đột nhiên thiếu nữ trẻ đẹp xuất hiện. haiHai thiếu nữ vừa bước vào quán, thì bốn bề im phăng phắc. Tất cả thực khách đềudừng đũa, nhìn chằm chằm vào hai người thiếu nữ đẹp tuyệt trần kia.Hai thiếu nữ xinh đẹp thong thả đến chọn một cái bàn gần Giang Thanh ngồixuống. Trên mặt lộ vẻ đắc ý phi thường, nhưng bỗng liền phát giác bên cạnh mìnhcó một chàng trai trẻ đẹp vẫn ung dung ăn uống, chuyện trò vui vẻ với một tênnghèo nàn dường như chẳng hay biết có mình xuất hiện bên cạnh.Hai cô thiếu nữ này đều là danh vọng nhất thời, biết bao anh hùng hồ hải đangthèm thuồng gấm ghé. Đi tới đâu thì thiên hạ nâng niu chìu chuộng tới đó. Khôngngờ bây giờ lại có một chàng trai trẻ lại dửng dưng trước sắc đẹp của họ.Cô thiếu nữ có vẻ nhỏ tuổi nói :- Tỷ tỷ! Muội thật không ngờ trong thành Hội Trạch này lại có con người ngạomạn như vậy?Mặc dầu trong cơn thịnh nộ mà tiếng nói của cô bé này thật là êm ả vô cùng.Thiếu nữ được gọi Tỷ tỷ bĩu môi khinh bỉ : Chắc là đồ vô danh tiểu tốt, gà ...