Danh mục

Những Bí Mật Về Chiến Tranh Việt Nam - Chương 17 Những người chống lại chiến tranh

Số trang: 10      Loại file: pdf      Dung lượng: 176.99 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Vào tuần cuối của tháng 8-1969 tôi đến đại học Quaker ở gần thành phố Philadephia để dự hội nghị tổ chức 3 năm một lần của những người chống chiến tranh quốc tế (WRI). Chủ đề của hội nghị là "Tự do và Cách mạng", không giống với chủ đề của Hội nghị Princeton "Nước Mỹ trong một thế giới cách mạng" được tổ chức trước đó 16 tháng. Nhưng cuộc gặp mặt những người chống chiến tranh năm nay không được Liên đoàn Ivy đồng tài trợ. Và tôi không còn đến dự như một người phản cách...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Những Bí Mật Về Chiến Tranh Việt Nam - Chương 17 Những người chống lại chiến tranhNhững Bí Mật VềChiến Tranh Việt Nam Chương 17 Những người chống lại chiến tranhVào tuần cuối của tháng 8-1969 tôi đến đại học Quaker ở gần thành phố Philadephia đểdự hội nghị tổ chức 3 năm một lần của những người chống chiến tranh quốc tế (WRI).Chủ đề của hội nghị là Tự do và Cách mạng, không giống với chủ đề của Hội nghịPrinceton Nước Mỹ trong một thế giới cách mạng được tổ chức trước đó 16 tháng.Nhưng cuộc gặp mặt những người chống chiến tranh năm nay không được Liên đoàn Ivyđồng tài trợ. Và tôi không còn đến dự như một người phản cách mạng nhiệt thành nữa.Mặt khác, tôi cũng không phải là nhà cách mạng Gandi không dùng bạo lực hay ngườitheo chủ nghĩa yêu chuộng hoà bình, như nhiều người đến dự nghĩ về bản thân họ. Nhưngmột năm sau khi đọc những gì Janaki đã gợi ý nên đọc, tôi rất muốn gặp những người đãtự coi họ như vậy. Từ trước đến nay, Janaki là người duy nhất tôi thực sự hiểu và thườngxuyên gặp gỡ. Sau Hội nghị ở Princeton, cô ấy đã đến thăm tội ở Malibu và chúng tôi gặpnhau vài ngày ở London. Cô ấy để lại ấn tượng sâu sắc đối với tôi. Tôi có thể nói cô ấy làngười anh hùng của tôi, giống như một người khác mà tôi đã từng biết đến, Rosa Parks.15 năm trước đó một trong những người anh hùng của tôi là John Wayne, người đã tuyểndụng tôi và rất nhiều người khác vào làm việc trong Hải quân Mỹ. Tôi phát hiện ra rằnglần này điều gì đó đã đổi khác Người anh hùng của tôi đã thay đổi cả màu da lẫn giớitính. Nhưng tôi còn muốn gặp cả những người khác nữa, tốt nhất là những người có kinhnghiệm sống gần giống với tôi hơn là với Janaki và hàng ngày áp dụng những nguyên tắccủa Gandi mà tôi được đọc. Tôi sẵn sàng để họ thử thách, thậm chí để họ thay đổi tôi.Năm trước đó, tôi có đọc những cuốn sách Janaki khuyên tôi nên đọc; trong số đó có haicuốn Bước đi của Luther King hướng tới tự do. Chinh phục bạo lực của JohnBondorant, viết về phương châm và thực hành không dùng bạo lực của Gandi và cuốnCách mạng và sự cân bằng của Barbara Deming, tác giả có những bài viết về nhu cầukhông cần sử dụng vũ lực trong chiến tranh Việt Nam mà tôi đã đọc đi đọc lại nhiều lần.Tôi cũng đọc nhiều lần một bài viết khác cũng về chủ đề đó, nhưng được một tác giảkhác viết trước đó gần một thế kỷ, cuốn Về nghĩa vụ không tuân lệnh dân sự của HenryDavid Thoreau. Bản gốc có tiêu đề nghe rất phá phách Chống lại chính phủ dân sự.Không tuân lệnh quyền lực dân sự, phải chăng đó là một nghĩa vụ? Liệu đó có phải là sựlựa chọn hợp pháp không? Theo Thoreau thì trong những hoàn cảnh nhất định, câu trả lờilà có khi toàn bộ một đất nước bị quân đội nước ngoài vô cớ dày xéo và chiếmđóng[95], khi quân đội của chúng ta là quân đội đi xâm lược[96]. Ông ta nói trongtrường hợp như vậy thì tuân lệnh những nhà lãnh đạo trong một sự nghiệp phi nghĩa làlựa chọn sai lầm. Bản thân ông ta đã vào tù vì từ chối không chịu đóng thuế thân để phảnđối chiến tranh Mehicô. Ông ta chỉ ở trong t ù có một đêm vì, trái với ý muốn của bảnthân, ai đó đã can thiệp và đóng thuế hộ ông ta[97]. Giống như Gandi hay King, Thoreauchủ trương không sử dụng vũ lực, nhưng chống lại tội ác nô lệ và một cuộc chiến phinghĩa, bài viết của ông ta kêu gọi nổi loạn và phiến loạn không dùng vũ lực. Cùng giốngnhư Rosa Parks, bằng ví dụ của mình, ông ta hối thúc những gì vượt quá cả sự phản đốibằng ngôn ngữ bất hợp tác, thường dân không chấp hành mệnh lệnh của quân đội, giốngnhư việc binh lính không chịu tham gia vào cuộc chiến phi nghĩa. Tại tiểu bangMassachusetts, quê hương ông, ông cho rằng những người lính như vậy được nhiềungười khen ngợi nhưng không có nhiều người bắt chước làm theo, trong số hàng ngànngười, về lý thuyết thì phản đối chế độ nô lệ và chiến tranh, nhưng trên thực tế thì lạikhông làm gì để chấm dứt điều đó cả. Họ do dự, họ hối tiếc và thỉnh thoảng họ yêu sáchnhưng họ chẳng làm được điều gì cho ra hồn cả. Họ sẽ đợi những người khác giải quyếtvấn đề này. May lắm thì họ chỉ bỏ lá phiếu rẻ mạt.Đối với một thế kỷ các độc giả (Tolstoy trích dẫn lời của ông ta để chống lại lệnh gọinhập ngũ; Gandi truyền bá lời nói của ông trước đám đông ở Ấn Độ). Thoreau tuyên bố:Hãy bỏ lá phiếu của mình. Không phải bỏ một tờ giấy mà là gửi gắm cả ảnh hưởng củabạn nữa. Một nhóm người thiểu số là bất lực khi nó phải phục t ùng đa số nhưng nó sẽkhông thể đánh bại nếu dồn hết sức lực của mình.Tôi đọc những dòng chữ đó lần đầu tiên vào mùa hè nàm 1968. Một năm sau việc cử tribỏ lá phiếu của mình mà vẫn không kết thúc được cuộc chiến tranh mà họ muốn kết thúc,văng vẳng trong đầu tôi là câu nói: Hãy bỏ lá phiếu của mình. Không phải bỏ một tờgiấy mà là gửi gắm cả ảnh hưởng của bạn nữa[98]. Tôi đã tới Haverford với hy vọng tìmhiểu xem điều này có nghĩa là gì.Nhiều điều đã xảy ra trong suốt 16 tháng đó. Đáng nhẽ ra những điều này phải làm chotình hình khác đi, nhưng trên thực tế lại không phải như vậy: chiến dị ...

Tài liệu được xem nhiều: