Những Bí Mật Về Chiến Tranh Việt Nam - Chương 2 Người chiến binh của chiến tranh lạnh, người giữ bí mật
Số trang: 26
Loại file: pdf
Dung lượng: 280.12 KB
Lượt xem: 9
Lượt tải: 0
Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Sau phần giới thiệu không mấy sáng sủa của tôi về vấn đề Việt Nam năm 1961, tôi đã tránh được vấn đề này khi là cố vấn Quốc phòng trong 3 năm tiếp theo. Điều đó thật đơn giản. Nhiệm vụ trọng tâm của tôi, với tư cách là một nhà phân tích của Công ty Rand và là cố vấn cho Washington, vẫn là những gì đã có từ 3 năm trước
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Những Bí Mật Về Chiến Tranh Việt Nam - Chương 2 Người chiến binh của chiến tranh lạnh, người giữ bí mật Những Bí Mật Về Chiến Tranh Việt Nam Chương 2 Người chiến binh của chiến tranh lạnh, người giữ bí mậtSau phần giới thiệu không mấy sáng sủa của tôi về vấn đề Việt Nam năm 1961, tôi đãtránh được vấn đề này khi là cố vấn Quốc phòng trong 3 năm tiếp theo. Điều đó thật đơngiản.Nhiệm vụ trọng tâm của tôi, với t ư cách là một nhà phân tích của Công ty Rand và là cốvấn cho Washington, vẫn là những gì đã có từ 3 năm trước: tránh cuộc chiến tranh hạtnhân tổng thể, trong bối cảnh của cuộc chiến tranh lạnh. Chuyến đi ngắn ngày của tôi tớiĐông Nam Á cũng liên quan tới điều này. Đó là một phần của công trình nghiên cứu vàphát triển các loại vũ khí thông thường trong các cuộc chiến tranh, nhằm hạn chế sự đeođuổi của chính quyền Eisenhower đối với các loại vũ khí hạt nhân dùng cho tất cả cáccuộc xung đột. Nhưng với tôi, đó là một trò chơi hiếm thấy đối với các vấn đề tôi quantâm cũng như các vấn đề mà tôi đã nghiên cứu, về việc ngăn ngừa một cuộc tấn công hạtnhân bất ngờ của Liên Xô và tránh được sự bùng nổ tai hại của chiến tranh hạt nhân. Mặcdù, tôi được mời để bàn chuyện và tham gia vào các cuộc thảo luận về chính sách trongphạm vi các cơ quan của chính phủ ở Washington, tất cả đều về chủ đề vũ khí hạt nhânvà cách phòng ngừa, nhlng không một ai hỏi ý kiến của tôi cũng như nhờ tôi giúp một tayvào chính sách về Việt Nam. Điều này nằm ngoài phạm vi của tôi và tôi cảm thấy vui khitiếp tục theo con đường đó.Nhưng đến giữa năm 1964, tôi chấp nhận lời đề nghị rời khỏi Rand để đến Bộ Quốcphòng làm cố vấn cho một quan chức cấp cao có nhiệm vụ hoạch định chính sách về ViệtNam. Điều này cần phải giải thích thêm. Tôi không có mối quan tâm nào mới về ViệtNam, cũng như không có được thái độ lạc quan hơn vào những triển vọng của chúng ta ởđó. Một sự trái ngược hoàn toàn; trong nhiều tuần với công việc mới, những thứ tôi đượcđọc trong các bức điện mật từ đại sứ quán của chúng ta ở Sài Gòn gửi về đã khẳng địnhnhững nghi ngờ xấu nhất của tôi về t ình hình ở đó và vì thế đã không có gì là bất ngờ.Vậy tại sao với nhiều vị trí có thể chọn lựa trong chính phủ, tôi lại chọn một công việcvới toàn những điện tín đặc biệt, ảm đạm này? Điều gì đã đẩy con cá ươn vào đĩa ăn củatôi?Theo tôi thì đó là công việc nghiên cứu. Cho dù bề ngoài có vẻ không rõ ràng nhưng đólà việc nghiên cứu đã được xác định nhằm một kết cục tương tự như những gì diễn ra 6năm trước, đó là tránh chiến tranh hạt nhân. Chắc chắn, tôi không thể ngờ được rằng 3năm sau chuyến đi của tôi tới Việt Nam, giờ đây tôi sẽ phải làm việc 70 giờ 1 tuần ở LầuNăm Góc để giúp đất nước chúng ta dính líu vào cuộc chiến tranh ở đó. Những gì tôi đãlàm trong hơn 6 năm trước chuyến đi đó, chuẩn bị cho một cuộc chiến tranh hạt nhântổng thể. Thật là mỉa mai cho tôi đối với công việc này vì việc làm đó lại bắt nguồn từtình cảm của lôi kể từ khi tôi còn là một đứa trẻ trong Thế chiến II - việc ném bom vàodân thường và sự ghê tởm của tôi về các loại vũ khí hạt nhân giống như những quả bomđã được ném xuống vào lúc kết thúc chiến tranh. Thái độ mà tôi thể hiện bằng phản ứngchống lại cuộc chiến tranh Việt Nam, đã trở thành công việc thường ngày trong cuộcsống của tôi, vì thế cũng chẳng có vấn đề gì nếu nó lại thay đổi vào giai đoạn giữa củacuộc đời.Tôi sinh năm 1931 ở Chicago, nơi cha mẹ tôi đã nghỉ việc khi là kiến trúc sư. Chúng tôichuyển tới Springfield, Illinois, khi tôi 5 tuổi và tới Detroit mấy năm sau đó. Tôi nhớ nhưin thông báo của đài phát thanh về cuộc tấn công vào tàu chiến của chúng ta ở Trân ChâuCảng khi tôi 10 tuổi, san sự việc đó cha tôi đã giành những năm trong chiến tranh để thiếtkế các nhà máy chế tạo bom. Tôi nhớ rất rõ những đoạn phim sinh động, những bảnthông báo trên đài về trận ném bom, chủ yếu vào dân thường, hai năm trước đó. Nhữngđoạn phim thời sự về các trận ném bom của phát xít Đức vào Ba Lan, Stukas giết hạinhững gia đình tị nạn và những đứa trẻ trên đường phố, phá huỷ toàn bộ trung tâm thànhphố Rotterdam, và đặc biệt là cuộc oanh tạc chớp nhoáng vào London đã làm cho tôi thấyrõ bản chất của chủ nghĩa Quốc xã. Không thể là gì khác, không chỉ là sự xâm lược củaĐức, những cuộc tấn công bất ngờ, dữ dội, sự hành hạ người Do Thái trước chiến tranh(Tôi không biết gì về kế hoạch huỷ diệt trong chiến tranh), tất cả dường như rất rõ ràngđó là một tội ác, khi người ta cố tình ném bom vào phụ nữ và trẻ em. Đấy là không kể tớinhững trại tập trung mà tôi từng biết sẽ sẵn sàng nhấn chìm cả gia đình tôi nếu chúng tôiở Đức. (Mặc dù cha mẹ tôi sinh ra ở Mỹ, lớn lên ở Denver trong các gia đình không theotôn giáo, ông bà nội, ngoại của tôi đều là người Do Thái di cư từ Nga sang vào cuốinhững năm 1880. Mẹ tôi đã trở thành một người Khoa học Thiên Chúa trước khi lấy chatôi, một người goá vợ mà bà biết khi ông còn trẻ ở Denver, cha tôi hết lòng khíc ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Những Bí Mật Về Chiến Tranh Việt Nam - Chương 2 Người chiến binh của chiến tranh lạnh, người giữ bí mật Những Bí Mật Về Chiến Tranh Việt Nam Chương 2 Người chiến binh của chiến tranh lạnh, người giữ bí mậtSau phần giới thiệu không mấy sáng sủa của tôi về vấn đề Việt Nam năm 1961, tôi đãtránh được vấn đề này khi là cố vấn Quốc phòng trong 3 năm tiếp theo. Điều đó thật đơngiản.Nhiệm vụ trọng tâm của tôi, với t ư cách là một nhà phân tích của Công ty Rand và là cốvấn cho Washington, vẫn là những gì đã có từ 3 năm trước: tránh cuộc chiến tranh hạtnhân tổng thể, trong bối cảnh của cuộc chiến tranh lạnh. Chuyến đi ngắn ngày của tôi tớiĐông Nam Á cũng liên quan tới điều này. Đó là một phần của công trình nghiên cứu vàphát triển các loại vũ khí thông thường trong các cuộc chiến tranh, nhằm hạn chế sự đeođuổi của chính quyền Eisenhower đối với các loại vũ khí hạt nhân dùng cho tất cả cáccuộc xung đột. Nhưng với tôi, đó là một trò chơi hiếm thấy đối với các vấn đề tôi quantâm cũng như các vấn đề mà tôi đã nghiên cứu, về việc ngăn ngừa một cuộc tấn công hạtnhân bất ngờ của Liên Xô và tránh được sự bùng nổ tai hại của chiến tranh hạt nhân. Mặcdù, tôi được mời để bàn chuyện và tham gia vào các cuộc thảo luận về chính sách trongphạm vi các cơ quan của chính phủ ở Washington, tất cả đều về chủ đề vũ khí hạt nhânvà cách phòng ngừa, nhlng không một ai hỏi ý kiến của tôi cũng như nhờ tôi giúp một tayvào chính sách về Việt Nam. Điều này nằm ngoài phạm vi của tôi và tôi cảm thấy vui khitiếp tục theo con đường đó.Nhưng đến giữa năm 1964, tôi chấp nhận lời đề nghị rời khỏi Rand để đến Bộ Quốcphòng làm cố vấn cho một quan chức cấp cao có nhiệm vụ hoạch định chính sách về ViệtNam. Điều này cần phải giải thích thêm. Tôi không có mối quan tâm nào mới về ViệtNam, cũng như không có được thái độ lạc quan hơn vào những triển vọng của chúng ta ởđó. Một sự trái ngược hoàn toàn; trong nhiều tuần với công việc mới, những thứ tôi đượcđọc trong các bức điện mật từ đại sứ quán của chúng ta ở Sài Gòn gửi về đã khẳng địnhnhững nghi ngờ xấu nhất của tôi về t ình hình ở đó và vì thế đã không có gì là bất ngờ.Vậy tại sao với nhiều vị trí có thể chọn lựa trong chính phủ, tôi lại chọn một công việcvới toàn những điện tín đặc biệt, ảm đạm này? Điều gì đã đẩy con cá ươn vào đĩa ăn củatôi?Theo tôi thì đó là công việc nghiên cứu. Cho dù bề ngoài có vẻ không rõ ràng nhưng đólà việc nghiên cứu đã được xác định nhằm một kết cục tương tự như những gì diễn ra 6năm trước, đó là tránh chiến tranh hạt nhân. Chắc chắn, tôi không thể ngờ được rằng 3năm sau chuyến đi của tôi tới Việt Nam, giờ đây tôi sẽ phải làm việc 70 giờ 1 tuần ở LầuNăm Góc để giúp đất nước chúng ta dính líu vào cuộc chiến tranh ở đó. Những gì tôi đãlàm trong hơn 6 năm trước chuyến đi đó, chuẩn bị cho một cuộc chiến tranh hạt nhântổng thể. Thật là mỉa mai cho tôi đối với công việc này vì việc làm đó lại bắt nguồn từtình cảm của lôi kể từ khi tôi còn là một đứa trẻ trong Thế chiến II - việc ném bom vàodân thường và sự ghê tởm của tôi về các loại vũ khí hạt nhân giống như những quả bomđã được ném xuống vào lúc kết thúc chiến tranh. Thái độ mà tôi thể hiện bằng phản ứngchống lại cuộc chiến tranh Việt Nam, đã trở thành công việc thường ngày trong cuộcsống của tôi, vì thế cũng chẳng có vấn đề gì nếu nó lại thay đổi vào giai đoạn giữa củacuộc đời.Tôi sinh năm 1931 ở Chicago, nơi cha mẹ tôi đã nghỉ việc khi là kiến trúc sư. Chúng tôichuyển tới Springfield, Illinois, khi tôi 5 tuổi và tới Detroit mấy năm sau đó. Tôi nhớ nhưin thông báo của đài phát thanh về cuộc tấn công vào tàu chiến của chúng ta ở Trân ChâuCảng khi tôi 10 tuổi, san sự việc đó cha tôi đã giành những năm trong chiến tranh để thiếtkế các nhà máy chế tạo bom. Tôi nhớ rất rõ những đoạn phim sinh động, những bảnthông báo trên đài về trận ném bom, chủ yếu vào dân thường, hai năm trước đó. Nhữngđoạn phim thời sự về các trận ném bom của phát xít Đức vào Ba Lan, Stukas giết hạinhững gia đình tị nạn và những đứa trẻ trên đường phố, phá huỷ toàn bộ trung tâm thànhphố Rotterdam, và đặc biệt là cuộc oanh tạc chớp nhoáng vào London đã làm cho tôi thấyrõ bản chất của chủ nghĩa Quốc xã. Không thể là gì khác, không chỉ là sự xâm lược củaĐức, những cuộc tấn công bất ngờ, dữ dội, sự hành hạ người Do Thái trước chiến tranh(Tôi không biết gì về kế hoạch huỷ diệt trong chiến tranh), tất cả dường như rất rõ ràngđó là một tội ác, khi người ta cố tình ném bom vào phụ nữ và trẻ em. Đấy là không kể tớinhững trại tập trung mà tôi từng biết sẽ sẵn sàng nhấn chìm cả gia đình tôi nếu chúng tôiở Đức. (Mặc dù cha mẹ tôi sinh ra ở Mỹ, lớn lên ở Denver trong các gia đình không theotôn giáo, ông bà nội, ngoại của tôi đều là người Do Thái di cư từ Nga sang vào cuốinhững năm 1880. Mẹ tôi đã trở thành một người Khoa học Thiên Chúa trước khi lấy chatôi, một người goá vợ mà bà biết khi ông còn trẻ ở Denver, cha tôi hết lòng khíc ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
di tích lịch sử lịch sử văn hóa việt nam tài liệu lịch sử kiến thức lịch sử những bí mật về chiến tranh Việt NamGợi ý tài liệu liên quan:
-
BÀI GIẢNG KINH TẾ CHÍNH TRỊ MÁC - LÊNIN - TS. NGUYỄN VĂN LỊCH - 5
23 trang 197 0 0 -
Giáo trình cơ sở văn hóa Việt Nam - Trần Quốc Vương (chủ biên)
31 trang 116 0 0 -
Tóm tắt Khóa luận tốt nghiệp khoa Bảo tàng học: Tìm hiểu di tích đình Đỗ Lâm Thượng
11 trang 113 0 0 -
Lịch sử văn minh thế giới: Thành tựu văn minh Ả Rập
27 trang 97 1 0 -
82 trang 74 0 0
-
GIÁO TRÌNH CHỦ NGHĨA XÃ HỘI KHOA HỌC - TS. NGUYỄN ĐỨC BÁCH - 8
18 trang 71 0 0 -
GIÁO TRÌNH TÀI CHÍNH TIỀN TỆ - LƯU THÔNG TIỀN TỆ - THS. TRẦN ÁI KẾT - 5
24 trang 68 0 0 -
những bí mật về chiến tranh việt nam: phần 2 - nxb công an nhân dân
202 trang 57 0 0 -
GIÁO TRÌNH TÀI CHÍNH TIỀN TỆ - LƯU THÔNG TIỀN TỆ - THS. TRẦN ÁI KẾT - 1
24 trang 54 0 0 -
86 trang 51 0 0