Danh mục

Những Bí Mật Về Chiến Tranh Việt Nam - Chương 25 Quốc hộ

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 163.96 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Jamona

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Cuối tháng 12-1970, tôi có lần gặp áp chót với Thượng nghị sỹ Fulbright ở văn phòng của ông để thảo luận xem nên làm gì với tập Hồ sơ Lầu Năm Góc. Ông đã có gần đủ những gì tôi có, kể cả NSSM-l và những ghi chú của tôi về bản nghiên cứu Pontoro về Sự kiện Vịnh Bắc Bộ.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Những Bí Mật Về Chiến Tranh Việt Nam - Chương 25 Quốc hộNhững Bí Mật VềChiến Tranh Việt Nam Chương 25 Quốc hộiCuối tháng 12-1970, tôi có lần gặp áp chót với Thượng nghị sỹ Fulbright ở văn phòngcủa ông để thảo luận xem nên làm gì với tập Hồ sơ Lầu Năm Góc. Ông đã có gần đủnhững gì tôi có, kể cả NSSM-l và những ghi chú của tôi về bản nghiên cứu Pontoro về Sựkiện Vịnh Bắc Bộ. Norvil đã nói rõ rằng sẽ không có những phiên điều trần công khai vềchiến tranh theo kiểu mà anh đã dự tính vào tháng năm, khi chiến dịch xâm lượcCampuchia đang diễn ra. Công chúng không giành sự quan tâm cho vấn đề này nữa, màchính Uỷ ban đối ngoại cũng chẳng ủng hộ những phiên điều trần như thế. Chiến tranhkhông hẳn là vấn đề được quan tâm trong kỳ bầu cử Quốc hội tháng mười một. ChínhFulbright không phải không đồng ý với bức xúc của tôi khi tôi cho rằng sau vụ tấn côngSơn Tây để giải cứu tù binh Mỹ bị thất bại và việc ném bom trở lại miền Bắc Việt Namthì chiến tranh sẽ lan rộng, nhưng ông thấy rằng khó có khả năng huy động được sự ủnghộ ở Quốc hội cho đến khi điều đó thực sự diễn ra.Về Hồ sơ Lầu Năm Góc, Fulbright có vẻ thông cảm vói việc tôi mong muốn bên cạnhviệc nhanh chóng điều trần thì tìm cách nào đó để đưa ra công khai tài liệu này để gắnvới cuộc chiến đang diễn ra. Ông nêu ra một loạt biện pháp có thể đưa ra tài liệu mà ítgây nguy hiểm cho tôi, dù tôi không quan tâm lắm tới vấn đề này. Ông gợi ý việc đưa ramột lệnh triệu tập Bộ trưởng Quốc phòng Melvin Laird báo cáo về tài liệu này. Ông nóiông có quyền yêu cầu Laird cung cấp tài liệu này, điều ông đã từng làm vài lần. Đến đâyNorvil mới tiết lộ điều mà tôi hiểu là lo lắng bấy lâu của anh, từ lúc mọi chuyện bắt đầu.Anh nghĩ rằng kể cả khi có được tập tài liệu từ Laird thì Uỷ ban cũng sẽ không thể tựmình đưa công khai nếu không có sự đồng ý của Nhà Trắng. Hơn thế nữa, Chủ tịch Uỷban không thể tự mình làm vậy bởi Uỷ ban có trách nhiệm giúp Thượng viện bảo vệ tàiliệu mật này, tài liệu họ đã luôn có thể có được và có những địa điểm và thiết bị để lưutrữ nó. Nếu Fulbright tiết lộ tài liệu hoặc phân phối hay xuất bản chúng thì ông có thể bịbuộc tội gây nguy hại tới khả năng có được các tài liệu bảo mật từ nhánh hành pháp,không chỉ cho bản thân ông hay cho Uỷ ban mà là cho cả Thượng viện. Jones cũng nóirằng các thành viên Uỷ ban và đặc biệt là các nhân viên của Uỷ ban thường bị buộc tộitiết lộ thông tin. Không khó để đoán ra là bản thân Jones cũng chẳng muốn mình bị buộctội này. Anh vẫn thường lưu ý tôi đừng cho ai biết mình đã chuyển những tài liệu này choFulbright.Fulbright nói với tôi rằng ông đã vài lần đề nghị Laird đưa Hồ sơ Lầu Năm Góc, nhưngchẳng có gì cho thấy là ông sẽ có nó. Càng lúc càng rõ là Jones sẽ không khuyênFulbright thách thức tất cả bằng việc đưa ra hoặc sử dụng những gì tôi đã chuyển choông. Chính Fulbright đã nói với tôi: Chẳng phải rốt cục đó chỉ là lịch sử thôi sao?. Tôinói rằng phải, nhưng với tôi đó là một lịch sử hết sức quan trọng. Đó còn là một lịch sửdang dở.Nhưng điều đó có thực sự quan trọng không? Có nhiều thứ trong đó mà chúng ta khôngbiết không?. Ông đề nghị tôi chỉ ra một tiết lộ mới trong tập tài liệu mà có thể thu hút sựquan tâm của dư luận.Tôi nói không phải là từng trang hay từng chi tiết, hay thậm chí là một phần nhỏ trong t àiliệu là quan trọng. Điều quan trọng là toàn bộ tập tài liệu đã mô tả chi tiết về sự can dựcủa chúng ta vào Việt Nam) về sự bi quan trong nước và liều lĩnh leo thang chiến tranh,lừa bịp công luận về một thực tế bế tắc và vô vọng theo một cách giống hệt nhau quanhiều đời Tổng thống. Sẽ chẳng thể nào tìm thấy một cái gì đó đáng chú ý nếu chỉ chú ýtới từng chi tiết. Ông cần phải đọc nhiều phần trong đó, có thể là một nghìn trang, xemxét thông tin về một số giai đoạn để nắm được vấn đề chung. Hơn thế nữa, quá trình tiếptheo vẫn đang còn diễn ra. Đó mới là mấu chốt. Thật khó có thể tin rằng tài liệu này có độxác tín nếu như không đọc được phần lớn tài liệu.Sau khi nói chuyện với Fulbright, Jones và tôi sang phòng của anh ở ngay bên cạnh vàtiếp tục thảo luận. Lúc này anh mới gợi ý rằng tôi có thể chỉ cần gửi t ài liệu này cho tờThời báo New York. Tôi nói mình đã tính tới khả năng này. Về mặt pháp lý thì làm nhưvậy có thể tương đối nguy hiểm cho tôi, nhưng tôi sẵn sàng làm những gì cần thiết. Tôihỏi Jones anh có thể nghĩ ra thượng nghĩ sỹ nào đó sẵn lòng công bố nghiên cứu này.Anh lôi ra danh sách các thượng nghị sỹ, đầy đủ cả địa chỉ văn phòng và điện thoại liênlạc. Anh dùng ngón tay lần từng cái tên từ trên xuống dưới một cách tương đối nhanh đểtìm ra một người khả dĩ. Nhưng chẳng chỉ ra được ai. Tôi thử nêu thượng nghị sỹMcGovern. Jones nghĩ không thể, dù anh đồng ý với tôi rằng McGovern là người khả dĩnhất có thể làm chuyện đó. Tôi nêu tiếp Thượng nghị sỹ Mathias và một số người khác.Jones thực sự nghĩ rằng chẳng có thượng nghị sỹ nào có vẻ sẽ làm vậy, nhưng ...

Tài liệu được xem nhiều: