Danh mục

Những Bí Mật Về Chiến Tranh Việt Nam - Lời nói đầu

Số trang: 6      Loại file: pdf      Dung lượng: 147.14 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tối ngày 1 tháng mười năm 1969, tôi rảo bước nhanh qua phòng bảo vệ của Công ty Rand[1] ở Santa Monica, tay xách một vali chứa đầy tài liệu tối mật mà tôi dư tính sẽ sao chụp trong đêm hôm đó. Số tài liệu này là một phần trong công trình nghiên cứu tối mật gồm 7.000 trang liên quan tới các quyết định của Mỹ ở Việt Nam, sau này được biết đến dưới tên gọi quen thuộc là Hồ sơ Lầu Năm Góc. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Những Bí Mật Về Chiến Tranh Việt Nam - Lời nói đầu Những Bí Mật Về Chiến Tranh Việt Nam Lời nói đầuTối ngày 1 tháng mười năm 1969, tôi rảo bước nhanh qua phòng bảo vệ của Công tyRand[1] ở Santa Monica, tay xách một vali chứa đầy t ài liệu tối mật mà tôi dư tính sẽ saochụp trong đêm hôm đó. Số tài liệu này là một phần trong công trình nghiên cứu tối mậtgồm 7.000 trang liên quan tới các quyết định của Mỹ ở Việt Nam, sau này được biết đếndưới tên gọi quen thuộc là Hồ sơ Lầu Năm Góc. Phần còn lại nằm trong két đựng tài liệuở văn phòng của tôi.Tôi quyết định sao chụp toàn bộ và đưa ra công chúng bộ hồ sơ này, hoặc là thông quacác cuộc điều trần tại Thượng viện hoặc là qua báo chí nếu tôi thấy điều đó là cần thiết.Tôi tin rằng tôi có thể sẽ phải ngồi tù suốt đời vì việc làm này. Cuốn hồi ký này sẽ tậptrung mô tả quá trình hành động công bố tài liệu của tôi.Trong 11 năm, từ giữa năm 1969 đến khi kết thúc cuộc chiến tranh vào tháng Năm năm1975, tôi cũng như rất nhiều người Mỹ khác đặc biệt quan tâm tới sự can thiệp của Mỹvào Việt Nam. Vào thời gian đó, thoạt tiên tôi nghĩ đó chỉ là một vấn đề, tiếp đến là mộtsự bế tắc, nhưng rồi sau đó là một thảm hoạ về đạo đức và chính trị và cuối cùng trởthành một tội ác. Ba phần đầu của cuốn sách t ương ứng với ba giai đoạn phát triển vềnhận thức của tôi.Những sai phạm và hành động sau đó của tôi đã phản ánh quá trình thay đổi nhận thứcđó. Khi nhận thức cuộc xung đột chỉ là một vấn đề tôi đã cố gắng góp sức để giải quyếtnó, khi nhận ra sự bế tắc, chúng ta (Nước Mỹ - ND) đã cố gắng tư giải thoát mà khônggây phương hại tới lợi ích của quốc gia khác, và tôi đã nỗ vạch trần và chống lại cuộcchiến khi ý thức mách bảo nó đã trở thành một tội ác với hy vọng chấm dứt nó càng sớmcàng tốt. Qua quá trình nhận thức trên, tôi đã vận dụng nhiều cách khác nhau nhằm tránhkhả năng chiến tranh leo thang lên cao hơn. Nhưng gần đến giữa năm 1973, khi tôi phảira trước Toà án liên bang vì nhũng hành động của tôi vào cuối năm 1969, tôi đã nóikhông ai, kể cả tôi, thành công trong mục đích và cố gắng của mình. Những nỗ lực nhằmchấm dứt cuộc xung đột - cho dù nó được nhìn nhận như là một cuộc kiểm nghiệm bị thấtbại, một vũng lầy hay một sai phạm về mặt đạo lý - dường như cũng chẳng thấm vào đâuso với những cố gắng để chiến thắng trong cuộc xung đột đó. Vì sao?Như sau này tôi nhận thấy, chỉ cần chống thôi chưa đủ, chúng ta còn cần phải hiểu vềchiến tranh. Ba mươi năm sau tôi vẫn tin điều đó là sự thật. Cuốn sách này thể hiện nỗlực cho đến tận ngày hôm nay của tôi - những nỗ lực còn xa mới hoàn tất - trong việcgiúp các bạn hiểu về cuộc chiến tranh của đất nước chúng ta ở Việt Nam, và bản thân tôilà một phần của cuộc chiến đó và tại sao cuộc chiến tranh đó cũng như những nỗ lực củatôi lại kéo dài đến như vậy.Trong thời gian ba năm bắt đầu từ giữa năm 1964 - với ngạch bậc dân sự cao nhất, tôi đãgiúp chính quyền theo đuổi một cuộc chiến tranh mà tôi tin ngay từ khi bắt đầu là nó sẽ bịthất bại. Làm việc tại Washington bên cạnh những nhà hoạch định chính sách tối caotrong những năm 1964-1965, tôi đã chứng kiến họ bí mật đẩy đất nước này vào một cuộcchiến tranh qui mô lớn mà không hề có lấy một khả năng thành công. Sự bi quan của tôitrong những năm đó không thay đổi, và trong vòng khoảng một năm - từ mùa Xuân năm1965 tới mùa Xuân năm 1966 - tôi đã kỳ vọng và làm hết sức để trông chờ một sự thắnglợi nào đó. Sự kỳ vọng đó đặt vào vị tổng thống, người mà bất chấp nhiều mối nghi ngại,vẫn đẩy chúng ta lún sâu vào vũng lầy của cuộc chiến. Khi nước Mỹ đã dính líu toàn diệnvào cuộc chiến tranh, vào giữa năm 1965 tôi tình nguyện tới phục vụ ở Việt Nam nhưmột nhân viên của Bộ Ngoại giao. Công việc của tôi là đánh giá tình hình bình định ởvùng nông thôn. Thời gian này, tôi đã sử dụng vốn kiến thức của một sĩ quan chỉ huypháo binh của lực lượng lính thuỷ đánh bộ, để quan sát cuộc chiến tranh một cách toàndiện. Trước đây câu hỏi liệu chúng ta có một quyền g ì đó, bất kể quyền gì cao hơn ngườiPháp tới chúng ta, để theo đuổi cuộc chiến bằng lửa đạn và sắt thép ở Đông Dương,những mục tiêu mà các nhà lãnh đạo của chúng ta đã lựa chọn, chưa bao giờ khiến tôiphải bận tâm. Trong hai năm ở Việt Nam, ấn t ượng về những người dân và hoàn cảnh củahọ đã trở nên chân thực với tôi hơn, chân thực như những binh lính Mỹ mà tôi cùng hànhquân, như chính đôi bàn tay của tôi, mà trong một khía cạnh nào đó, đã khiến việc tiếptục theo đuổi cuộc chiến vô vọng đó trở nên không thể tha thứ được.Bị loại khỏi chiến trường vì bệnh viêm gan và quay trở lại Mỹ từ giữa năm 1967 tôi bắtđầu làm tất cả những gì có thể để giúp đất nước tôi thoát khỏi cuộc chiến t ranh. Trong hainăm tôi làm việc này với danh nghĩa là người trong cuộc phỏng vấn trực tiếp các quanchức cao cấp, cố vấn cho các ứng cử viên tổng thống và cuối cùng, vào đầu năm 1969,làm trợ lý Cố vấn An ninh quốc gia của Tổng thống. Nhưng cùng tro ...

Tài liệu được xem nhiều: