Tác giả : Cát Thảo **** Mặt đường thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng của những hạt sạn, của những hạt cát vàng. Đường về tối, tôi nhấc từng bước chân chậm chạp; chân dốc, thân dốc, rồi cũng sẽ đến đỉnh dốc. Vắng lặng. Đường về hôm nay chẳng thấy bóng người.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Những mảnh ghép trái tim Những mảnh ghép trái tim Tác giả : Cát Thảo **** Mặt đường thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng của những hạt sạn, của những hạt cát vàng. Đường vềtối, tôi nhấc từng bước chân chậm chạp; chân dốc, thân dốc, rồi cũng sẽ đến đỉnh dốc. Vắng lặng. Đường về hôm nay chẳng thấy bóng người. Ánh đèn lấp lóe chẳng đủ soi sáng chân đèn. Chân đèn vẫn luôn tối. Ở đây, rõ hơn cả là mấy biển quảng cáo nhà nghỉ, đèn nháy xanh đỏ thay nhau lập lòe, chạy theomột chu kì bất tận. Tôi cũng không muốn để ý nhiều, chỉ có điều, ở gần khu nhà nghỉ nên đôi khi cũng được chứng kiến chuyện vui. Có đôi tay cầm tay vui vẻ đi vào nhà nghỉ, có đôi còn nói chuyện hỏi thích vào nhà nghỉ nào, có đôi đang giận đi đến nhà nghỉ thì làm lành, có đôi đi đến nhà nghỉ thì cãi nhau, bạn gái bỏ đi mất. Sáng đi học thấy đôi tình nhân dắt tay nhau ra khỏi nhà nghỉ. Trưa về nhà, đôi tình nhân vai đeo balo, tay trong tay…vào nhà nghỉ. Tối nào lỡ đi về muộn, tôi nhận phải nhiều ánh mắt dò xét. Con bé này đi vào nhà nghỉ một mình? Vậy mà hôm nay vắng….Có tiếng xe tiến dần lên dốc, tăng ga, đèn thêm sáng. Tôi đi dạt vào bên đường để tránh tiếng còi chát chúa, nhưng khi ngước mắt lên, mọi thứ trong tôi thay đổi. Bức tường phía đỉnh dốc in rõ dáng vẻ mệt mỏi, bất cần…Trên tường ấy, một tôi xa lạ, quần đen, áo phông đen, túi khoác lỏng lẻo trên vai, dây tai nghe lòng thòng, mũ lưỡi trai lụp xụp, hai bàn tay vẫn để im trong túi quần. Bóng trên tường là tôi đấy sao? Là tôi….mà dường như không phải là tôi. Bóng dáng ấy không có nước mắt nhòe trên mắt, cũng không có trái tim tôi đang đau, và cũng không cảm nhận được bờ vai run rẩy vì cô đơn.Gió chẳng mảy may động mà buốt gáy. Chiếc xe càng tiến gần hơn về phía tôi, còn tôi, vẫn chậm chạp tiền về đỉnh dốc. Một thoáng sợ hãi khiến tôi tránh mình khỏi ánh đèn xe. Nhưng thực ra, tôi sợ đối diện với một chiếc bóng lẻ loi in trên bức tường cũ , sẽ chỉ mệt mỏi thêm mà thôi. Tôi về đến chân cầu thang. Chị chủ nhà nghỉ đang nói chuyện với bác hàng xóm. Tom đâu chị ? Tôi hỏi thay cho lời chào. Đi rước đèn mà mãi chưa thấy về, nhưng thôi, học hành nhiều cũng mệt, cho cu cậu chơi một hôm. Tôi bước chân lên cầu thang bên cạnh lối vào nhà nghỉ. Nếu có ai vô tình đi ngang qua lúc này, có lẽ, họ đều có một suy nghĩ gì đó. Cầu thang tối, từng bước chân trĩu nặng sự mệt mỏi. Những bận bịu tự tạo cho mình khiến tôi mất đi khái niệm về thời gian. Đâu đâu cũng đèn lồng, bánh trung thu, nhưng, trung thu đến lúc nào, chính tôi cũng không biết. Cũng quên mất những năm tháng tuổi thơ háo hức cầm đèn ông sao cùng đám bạn rước đèn, ngắm trăng to tròn vành vạnh. Quên mất bàn tay bé tin hin bám váy mẹ năn nỉ mẹ mua cho chiếc bánh cá chép to thật là to. Ngày xưa, xa thật xa. Những phiền muộn dồn nén trong từng góc tối, Có lẽ, khi này, tôi cần một khoảng tối hơn là những ánh sáng le lắt. Bảy mươi chín bậc thang, bảy mươi chín góc tối, bảy mươi chín khoảnh khắc của sự cô đơn.. Cửa đã mở, tôi bỡ ngỡ bước vào phòng mà chưa quen với ánh sáng đèn…Vẫn là ánh đèn mọi ngày, vẫn là căn phòng mọi khi, vậy mà sao hôm nay tôi bị choángngợp, lạ lẫm trong chính căn phòng của mình. Chỉ một cánh cửa mà hai thế giới. Trong bóng tối, tôi biết tôi đơn độc một mình; trong ánh sáng, tôi hiểu tôi cô đơn lạc lõng. Phòng bề bộn, ngổn ngang sách vở, bim bim, mì gói. Máy tính chỏng trơ trên giường. Cánh cửa sổ hững hờ khép. Chậu hoa bên bục cửa đã tàn cả rồi. Tôi tìm đến một giai điệu quen thuộc phátra từ chiếc điện thoại hờ hững, để rồi, lặng mình đứng bên cửa sổ lâu thật lâu. Viền ngoài khô nát của cánh hồng nhung tím ngắt khiến trái tim tôi rung lên từng nhịp, đau, xót, chơi vơi. Tôi hấp tấp tưới những hạt ướt át lên cánh hoa phai nhạt, từng hạt nước long lanh như pha lê bung vỡ, thấm dần vào đất. Những bông hoa ấy, như tình yêu trong tôi dần vụn vỡ, một tình yêu tan vỡ không phải do riêng ai. Trăng sáng, khuôn trăng vành vạnh nhưng ánh trăng mờ ảo, trên cao kia gió lay động, là mátrượi tâm hồn hay lạnh cóng giấc mơ. Chỉ biết rằng gió đưa mây dạt ra dịch vào khuôn trăng. Vỡ.Kí ức về một miền xa xôi tràn về, tôi nhớ về bờ biển xa xôi, nhớ sóng vỗ bờ đánh tan trái tim cát, nhớ sông Hương tím màu cô liêu, nhuốm màu sương khói. Đó là một chuyến đi lặng lẽ, để chegiấu đi những nỗi đau và nhớ nhung. Tôi ngồi trên một chiếc thuyền trôi theo dòng sông Hương,giữa nhiều người khách du lịch xa lạ, trên tay họ, và cả tôi, ai cũng cầm một chiếc đèn hoa đăng,họ vui vẻ nói cười, nhắm mắt nguyện cầu điều gì đó. Thuyền vẫn theo dòng trôi, quanh đây vang lên thanh âm tê tái, ánh đèn hào nhoáng ở phía xa, chiếc cầu dài ngăn đôi dòng nước. Bên kia dòng như một miền xa thẳm, sáng loáng những con thuyền lững lờ trên sông,lúc hăn hắt ánh sáng lên màu nước đen huyền hoặc, lúc lại lấp lóe như đom đóm đêm. Hai miền xa thẳm, cũng như anh và tôi, mỗi người một nơi, có lúc ngỡ ở gần nhưng chạm tay mãi mà không đến, và tôi, cứ chạy theo anh, trôi theo anh, nhưng không bao giờ bắt kịp. Thuyền dập dềnh mặt nước, cũng như trí óc, não bộ, tâm hồn tôi dập dềnh vô định. Tôi biết mình sẽ đi về đâu, sẽ làm gì, duy cái kết thế nào, là điều, tôi không thể biết. Giọng hát sâu, đắng cay mà nhức nhối phát lên từ chiếc loa rè “Thời gian trôi qua thật mau rồi ta biết đi về đâu, nụ hôn yêu thương còn ấm môi…”….Một dòng nước nóng hổi lăn trên gò má, đã bao lâu tôi không dám nói “tự do mà không tự tại” để hôm nay, tôi nhận ra rằng, khi tự do và tự tại không đứng cùng một phía, có nghĩa là cô đơn sẽ len lỏi vào từng góc tâm hồn. Một khoảng cô đơn trong hi vọng kéo dài, tôi như con ngựa bất kham đ ...