Ôi trời ơi, đã bảy giờ rưỡi rồi ư? Tôi lại dậy muộn, nhanh chóng tung chăn ngồi bật dậy và nhảy khỏi chiếc giường êm ái, ấm cúm được trải tấm ra màu trắng tinh. Lần nào cũng vậy hết, nếu trễ là tôi lại chạy lăng xăng dọc khắp nhà. Thật lộn xộn mà! Xong buổi ăn sáng, tôi chải vội cái đầu tóc đang rối tung lên của mình rồi buộc gọn lại
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Những ngày thật khácNhững ngày thật khácÔi trời ơi, đã bảy giờ rưỡi rồi ư?Tôi lại dậy muộn, nhanh chóng tung chăn ngồi bật dậy và nhảy khỏi chiếc giườngêm ái, ấm cúm được trải tấm ra màu trắng tinh. Lần nào cũng vậy hết, nếu trễ là tôilại chạy lăng xăng dọc khắp nhà. Thật lộn xộn mà!Xong buổi ăn sáng, tôi chải vội cái đầu tóc đang rối tung lên của mình rồi buộc gọnlại. Nhưng rồi tôi thấy mình trong gương: Ngoại hình tạm ổn, dù có gầy nhưngchắc đây đã đạt tiêu chuẩn người mẫu rồi hehe. Gương mặt dài, thêm cái kính cậnxệ xuống chiếc mũi tẹt của tôi nữa chứ. Vành môi trên cong lên ngang ngược dùngđể đấu khẩu với đám con trai khoái chọc ghẹo tôi đấy.- Sao mày đẹp thế hả Nhi?! Híhí! (Suỵt! Là thói quen của tôi đấy, hay ngắm mìnhtrong gương để rồi lôi kéo hồn mình lên đến tận thiên đàng với đôi cánh thiên thầnấy mà). Rồi tôi vối lấy chiếc kẹp làm điệu hình cây kẹo màu tím- màu tôi yêu thíchnhất, điểm lên cái mái ngố của mình. Một lúc lâu đứng trước tấm gương biết nịnhhót kia tôi mới chợt nhớ là mình đang vội. Trời, cái buổi học tiếng Anh đầu tiên ởtrung tâm ngoại ngữ vào hôm nay- chủ nhật, lúc tám giờ. Tại sao lại còn ở đây màđiệu nữa chứ! Thế là tôi hối hả đạp đến đó.- Tệ thật! Kẽo không còn chỗ ngồi mới khổ chứ!Tôi lẩm bẩm dựng xe xuống khi vào tới cánh cổng to đùng của trung tâm. Chỉ nghĩđến đây thôi là tôi phải chạy thục mạng cho kịp giờ. Nhưng bất chợt “ầm”, tôi đãđâm đầu vào ai đó. Người tôi bật ra sau, những cuốn sách to đùng trên tay đổ ậpxuống ngổn ngang. Lúc này chỉ còn cách là cúi đầu xin lỗi người ta lia lịa “Thấymình vội vã như vậy mà còn không… tránh! Hứ!”- tôi rủa thầm trong bụng rồidùng dằng ngồi xuống nhặt sách của mình lên. Người đó cũng ngồi lại nhặt phụ,nhưng lại nói thêm một câu… mất cảm tình:- Làm gì mà chạy như ma đuổi vậy! Con gái gì mà…Nói tới đó hắn ngưng. Nghe thế tôi tức điên lên, máu chảy ngược cả lên đầu, quyếtđịnh hất mặt lên nhìn xem hắn là ai mà… mà dám nói tôi như thế chứ! Và tôi đãlàm thế, ngước lên nhìn người đang đối diện với mình. Nhưng mà… không ngờhắn… đẹp trai đến mê hồn! Mái tóc thời trang được chăm chút bằng loại keothượng hạng, sóng mũi cao và đặc biệt là… cặp mắt hắn màu nâu sẫm trong mạnhmẽ và lôi cuốn làm sao! Tôi… bị hớp hồn, mắt mở bừng nhìn chằm chằm vàongười ta, miệng như muốn há hốc “Sao mày không biết ngượng hả Nhi?” Hắn ngớngẩn nhíu mày nhìn tôi.Và tôi như vừa tỉnh lại sau chuyến đi lướt tận mây xanh. Cảm giác rằng hai mámình đỏ bừng lên. Rồi tự dưng hắn nhoẻn miệng cười… Vì thấy má tôi đỏ ư? Hayhắn biết mình đẹp trai? Không, tôi không phải đứa con gái dễ bắt nạt! Và tôi đứngbật dậy bắt đầu cong môi, cao giọng tuyên bố:- Này, anh là ai mà muốn dạy đời tôi chứ? Để tôi nói cho anh nghe nhá…Rồi tôi muốn nói “Tôi là con nhỏ Nhi học lớp mười một đáng yêu nhất thế giới vàtôi có một nhỏ bạn thân tên Uyên thông minh và mưu trí nhất thế giới, không dễbắt nạt đâu nghen!”- Sao không tiếp? Tôi đang nghe đây…Hắn lại cười tôi đấy. Tại sao thường ngày, hễ cong môi lên là tôi lại nói ào ào ****xối xả, sao lần này lại lắp bắp như vậy chớ?- Hứ, con trai vô duyên, bất lịch sự, trên đời tôi chưa từng gặp bao giờ!Rồi tôi giật lại mấy quyển sách của mình mà hắn đang cằm trên tay, sau đó hùnghổ bước đi “Chỉ là… là tôi đang trễ không thì đã cho cậu một khối chữ nhét vàođầu rồi! Đúng là một ngày xúi quẫy mà!”Vào cái lớp đông nghịt người nhưng may thay vẫn còn một chỗ. Nhưng trời ơi, saolại sắp đặt như thế nhỉ, tôi và hắn… ngồi cạnh nhau.- Bạn tên gì nhỉ?- Hỏi chi vậy?- Thì xem là ai ấy mà?- Thì tôi tên cái tên ba mẹ đặt!- Ồ vậy à! Vậy là tên “Đầu Đá” rồi! Ừm… biết rồi.Cái bộ mặt khinh khỉnh, ghét kinh khủng! Còn tôi lúc này thì tức muốn sôi máu,“Nhi” đẹp như thế ấy mà tên đó lại sửa thành “Đầu Đá” là sao chứ? Rồi có ngày tôisẽ phục thù!Ngồi nghe giảng nhưng lại có cái gì đó thúc đẩy tôi liếc mắt nhìn qua hắn. Hắn tậptrung cực độ, gương mặt như diễn viên ấy “Xời, vậy mà lại nói chuyện vô duyênkhông chịu nỗi!” Nhưng hình như hắn nghe tôi nói hay sao ấy, bỗng dưng quay lạinhìn… Làm sao bây giờ, hắn đã thấy tôi lén nhìn hắn? “Ánh mắt hắn sao thế nhỉ,nó…” Rồi tự dưng mặt tôi đỏ bừng, tim đập thình thịch… cảm giác rất lạ.Rồi giờ học đã kết thúc… Về à? Sao nhanh vậy? Tôi vẫn muốn ngồi thêm một chútnữa nhưng tại sao vậy? “Ủa tên đó đâu rồi nhỉ? Mới thấy đây mà?”- tôi nhìn đinhìn lại vẫn không thấy hắn- cái người con trai vô duyên nhất hành tinh.- Tìm tôi à?Hắn thình lình xuất hiện sau lưng làm tôi… giật mình. Nhanh chóng thu dọn sáchvở rồi tôi bước đi sòng sọc “Sao hắn tự tin thế nhỉ? Tương bở! Con trai gì mà thôthiển không biết ngượng!”- Nè “Đầu Đá”…- Này kêu ai là “Đầu Đá” vậy hả?- Ừ thì Nhi, nhà bạn ở đâu vậy? (hắn biết tên tôi cũng chả trách vì cuốn vở của tôiđược làm điệu bằng cái tên Nhi to đùng mà.)- Tôi không biết! Mà sao bạn cứ thế nhỉ? Tại sao lại hay chọc người khác hoàivậy?Hắn không nói gì, lại ...