***** Người ta vẫn nói, khi trái tim hai người gắn kết một nhịp đập, khi tâm hồn họ trở nên hòa nhập tựa như một món quà thuần khiết của chúa trời, thì dù có ở bất kì nơi đâu, dù có xa cách muôn trùng, dù có vô hình…. trái tim họ vẫn gặp được nhau.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Những tin nhắn từ số máy chôn vùi trong lòng đất Những tin nhắn từ số máy chôn vùi trong lòng đấtTên tác giả: Nhimkishu ( bo_cau_khong_dua_thu)Tên truyện: Những tin nhắn từ số máy chôn vùi trong lòng đất Những tin nhắn từ số máy chôn vùi trong đất Em sẽ chờ anh như anh từng chờ em. Nhímkishu ***** Người ta vẫn nói, khi trái tim hai người gắn kết một nhịp đập, khi tâm hồn họ trở nên hòa nhập tựa như một món quà thuần khiết của chúa trời, thì dù có ở bất kì nơi đâu, dù có xa cách muôn trùng, dù có vô hình…. trái tim họ vẫn gặp được nhau. Vậy nên đừng cảm thấy quá kì lạ, khi bạn nghe được tiếng nói của người bạn yêu thương vô cùng, dù cho họ đã đi xa **********15/10/2012Tôi tình dậy, đầu đau buốt. Bộ não như bị trì hoãn một thời gian dài, một cáchchậm rãi, các giác quan hoạt động dần… tựa như một cỗ máy già nua đang cố khởiđộng cái máy nổ phùn phụt khói…Chỉ là một màu trắng, chân tay rã rời, lúc này tôi chẳng nghĩ được gì nhiều, chẳngmuốn biết tôi đang ở đâu? Tôi là ai? Và chuyện gì đã xảy ra!.... Lúc này, điều duynhất tôi muốn…. cứ nhắm mắt lại đã.16/10/2012_ Anh Phong, anh Phong, anh tỉnh lại rồi?Tôi đang nằm im trong màn trắng êm đềm, thả mình trôi lơ lửng… cảm giác quenthuộc lúc này làm tôi thấy thoải mái, không biết mình là ai, cũng chẳng có gì phảisuy nghĩ, cứ nhàn hạ thế này thật thoải mái. Vậy mà … hình như ai đó đang gọitôi… Sức mạnh vô hình nào đó đang kéo bật tôi khỏi giấc mơ, dù cố giãy dụa thếnào cũng không thế…Trong một tích tắc, khi mà tôi cố gào thét để thoải khỏi thế lực bí ẩn đang cố kéomình khỏi giấc mộng đẹp, xung quanh tôi chợt tối đen…. Một màn mưa đổ trút…Chỉ có điều, tôi hoàn toàn không cảm thấy bị ướt… Và trước mặt tôi, có vật gì đóđang dần xuất hiện.Trước khi kịp nhận ra thì cảnh vật đã thay đổi, đôi mắt từ từ hé mở, vẫn là khoảngtrắng hôm qua, chỉ là có một gương mặt đang chắn tầm nhìn của tôi.Đôi môi khô rát khó khăn phát ra tiếng nói thều thào nơi cổ họng :_ Thu… Trang.._ Anh Phong, anh tỉnh lại rồi. Thật may quá. – gương mặt trước mặt hình như cóhơi ngỡ ngàng , nhưng chỉ một giây thoáng qua, và đôi mắt tôi cũng nặng trĩu,không đủ tỉnh táo để quan tâm._ Phong? Con tỉnh rồi sao? Thật may quá! Con hôn mê cả tháng nay làm mẹ loquá. – Một gương mặt nữa lại xuất hiện trong tầm mắt tôi, gương mặt này thậtquen thuộc, một loạt hình ảnh như đoạn phim tài liệu …. Người phụ nữ ru con ngủ,người phụ nữ dắt tay đứa trẻ nhỏ tập tễnh đi trên con đường mềm, người phụ nữsụp đổ bên bia mộ người đàn ông, đứa nhỏ bên cạnh cứ gào lên : “ Ba ơi, ba!!!!!!”.Người phụ nữ dịu dàng , tần tảo sớm hôm nuôi con nhỏ, người phụ nữ bật khóc khiđứa con trai nhỏ òa khóc vì bị bạn trêu là thằng không cha._ Mẹ… - Tôi bật lời._ Con… con ơi. Tốt quá rồi, Thu Linh, cháu ra gọi bác sĩ dùm bác với._ Dạ vâng.Dù mệt mỏi, dù đau nhói khắp mình mẩy, nhưng dường như trong cái đầu trốngrỗng của tôi lúc này đã xuất hiện một câu hỏi : “ Cô gái đó chẳng phải là ThuTrang sao?”23/10/2012Nhờ sự chăm sóc tận tình của bác sĩ và y tá, tôi mau chóng phục hồi các tổnthương nặng bên trong. Ngày nào mẹ tôi cũng vào thăm, bà kể lại cho tôi nhiềuchuyện, cố gắng giúp tôi tìm lại những phần kí ức chưa hồi phúc, mẹ tôi cười, cườihiền từ mà khắc khổ, tôi chợt nhận ra.. mẹ tôi già đi nhiều quá.Nhưng có một điều thật lạ, trong đầu tôi rõ ràng có một nguồn tư liệu bảo mậtkhông bị mất đi, cùng với quá trình hồi phục, tôi biết chắc mình có một cô ngườiyêu, tên cô ấy là Thu Trang, nhưng mỗi lần hỏi, mẹ tôi lại lái sang chuyện khác.Nhiều lần như thế, song tôi cũng dần mặc kệ. Và kể từ cái ngày tôi tỉnh lại, cái côbé có gương mặt hao hao người yêu tôi mà mẹ gọi “ Thu Linh” không đến thăm tôinữa. Tôi chỉ nghe mẹ nói : Con bé là em gái Trang.25/10/2012Hôm nay tôi tỉnh dậy khá muộn, nhớ rõ hôm qua tôi đã bảo mẹ không cần ngàynào cũng vào thăm , dù sao hiện tại cũng khá hơn mà bệnh viện thì thiếu gì y tá cơchứ, kể cũng lạ, với cái tình trạng bệnh viện ở Việt Nam như hiện nay, chẳng biếtvì sao tôi lại được ở một mình một phòng, còn được y tá riêng chăm sóc nữa. Màtheo như những “thông tin” tôi có thì nhà tôi không giàu có gì.Sau khi y tá tiêm thuốc và kiểm tra một số vết thương, tôi lại nằm nhìn ra cửa sổ,mấy gợn mây trong xanh xếp tầng tầng. Nói thật là tôi tự biết mình không phảingười lãng mạn, nhạc sĩ nhà thơ người ta tức cảnh sinh tình chứ tôi nhìn gì thấyvậy thôi.Chợt , tôi nghe tiếng nhạc chuông quen thuộc, như vang vọng trong tiềm thức.“Why does it rain?why does it hurt?Please God explain, cause I dont understand.Love made me fly,now I just cry.”Tôi nhìn lên cái kệ đặt cạnh giường bệnh, thật kì lạ, tôi hoàn toàn không nhận rađiện thoại của mình đặt đây từ bao giờ. Tôi nhớ mẹ tôi không chịu mang điện thoạivao cho vì sợ sóng âm sẽ làm hỏng đống thiết ...