Sáng nay tỉnh dậy nó thấy trong người thanh thản lạ thường, có phải nó không còn nghĩ về những ngày qua nữa, nó nghĩ về anh, một người chỉ luôn coi nó giản dị như một người bạn. *** 1. Mở cửa phòng nó cố tìm một tia nắng
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nơi đó, em đã yêu anh! Nơi đó, em đã yêu anh!Sáng nay tỉnh dậy nó thấy trong người thanh thản lạ thường, có phải nó không cònnghĩ về những ngày qua nữa, nó nghĩ về anh, một người chỉ luôn coi nó giản dịnhư một người bạn.***1. Mở cửa phòng nó cố tìm một tia nắng ban mai để sưởi ấm trái tim đang thổnthức nhưng tìm mãi, tìm hoài mà chẳng thấy. Có lẽ bình minh hôm nay lên muộnchăng hay chính bình minh trong lòng nó không đến. Cơn gió nhẹ nhàng mangtheo hơi lạnh luồn qua làn tóc rối sau một đêm dài trằn trọc, nó đóng cửa và lại thumình trong chăn. Mùa đông vẫn ở lại bên nó.Mở yahoo lên, thấy đèn của nick anh sáng, đã nhiều lần nó muốn click chuột nhảyvô nói chuyện với anh, nhưng nó lại sợ....”Anh đang ở công ty”, hay” Tìm đề tàichút rùi ngủ luôn”...Ừ, anh bận. “Có ai đó đã từng nói “không nên yêu người màhọ không giành một chút thời gian nào cho mình” có phải anh là người khônggiành chút thời gian nào cho nó không nhỉ? Hồi trước anh vẫn quan tâm đến nólắm mà, những tin nhắn bình thường thôi nhưng cũng khiến nó hạnh phúc vô cùng.Còn bây giờ? Không phải anh đang lãng quên nó đâu mà chỉ bởi vì “anh bận lắm”,mà thôi.Nghe đâu đây lời bài hát “With you all the time”, bài hát mà nó vẫn thường nhớ vềanh mỗi khi gặp bất chợt. Dường như mỗi một bài hát nó thường gắn với nhữngmiền ký ức xa xôi. Và anh cũng vậy, lời bài hát vang lên, hình ảnh thân thương củaanh lại hiện về khiến nó lại thấy nhớ anh đến nao lòng. Anh để lại trong nó quánhiều ấn tượng đẹp, nó yêu vẻ thư sinh của anh, yêu giọng nói trầm trầm của ngườimiền Trung, yêu cả cái cách anh nhìn nó trìu mến, yêu cái nắm tay ấm nồng… tấtcả những gì thuộc về anh giờ trở nên rất đỗi thân quen.Ngày nó gặp anh là một ngày đầu Đông, bầu trời chẳng bình yên, những hạt mưanhỏ và khí trời se se lạnh. Gió len lỏi cả vào trong tấm áo mỏng manh nó đangmặc. Thời tiết khiến nó lo âu, hôm nay liệu có gặp được anh không? Một chútbuồn thoáng qua. Nhỏ bạn chở nó vào trường Kinh tế để tham quan, nó nhìn khắp,mọi thứ đều làm nó thích thú, ngạc nhiên khác hẳn với ngôi trường nó đang xây,nhỏ bé và chật chội. Tay cầm điện thoại nó hồi hộp chờ cuộc gọi của anh, tiếngchuông reo lên làm tim nó lại nhảy thót, nó vui lắm nhưng có đôi chút dè dặt.Không biết cuộc gặp gỡ lần này như thế nào đây? Nó tự hỏi lòng mình. Anh hẹngặp nó ở cổng trường, nó cùng nhỏ bạn ra cổng nhưng lại chẳng gặp được anh, chỉthấy những người xa lạ. Một lần nữa, nét âu lo lại điểm lên trên khuôn mặt nó đangrạng ngời.”- Hay là hắn cho mình leo cây, chán thế…”, nó vừa hỏi nhỏ bạn và vừa nhìnquanh. Phố phường giờ này sao hỗn loạn thế, từng chiếc xe phóng qua nó một cáchvô tình. Nó nhìn và kiếm tìm anh, tìm một người chưa bao giờ gặp, có quá buồncười không nhỉ? Hai mí mắt nó xụp xuống, chuẩn bị rơi lệ, buồn thật…Thế rồi anhcũng xuất hiện. Anh thật khác so với trí tưởng tượng của nó. Nó mến thương anhtừ giây phút ấy.Mưa to hơn khiến bờ vai nó và anh thấm nước. Mưa nơi anh giống mưa ở quê nódịu dàng nhưng đôi khi lại dữ dội giống như tính cách của những cô gái TâyNguyên khi thì sôi nổi, vô tư nhưng có khi lại nội tâm, kín đáo. Và càng khônggiống như mưa Huế, khi nào cũng nhẹ nhàng và triền miên.- Vô đây đứng nhóc ơi, anh kêu nó đứng vô cổng trường Kinh Tế.- Uhm, mưa vui nhỉ?Nó nói bâng quơ.Đứng bên anh, cả mùa xuân đang rộn ràng trong mắt nó. Tim nó đập nhanh hơn,dường như có thể nhảy ra ngoài ***g ngực ngay trong tức khắc. Nó vui xiết bao…Nó khẽ kêu lạnh- Mang găng tay vô nhé, anh nói.- Ui, không sao đâu.- Lạnh mà…Anh đưa một chiếc găng tay đang mang cho nó. Nó ngạc nhiên và vui đến mứckhông biết nói gì nữa. Hơi ấm của anh còn sót lại trong găng tay có thể sưởi ấm nócả một mùa đông lạnh giá. Buổi tối hôm đó chẳng biết có để lại ấn tượng gì trongnó không mà sao đêm về nó không thể nào nhắm mắt được. Nó nghĩ về anh…Đến bây giờ, thời gian thay đổi và lòng người có đổi thay? Anh nói anh nhiều việclắm, anh bận rộn lắm. Đã có lần anh nói với nó biết bao nhiêu dự định rồi là mụctiêu anh phải thực hiện, có lẽ anh quá nhiều việc nên không có thời gian giành chonó ư? Có thể lắm chứ, với anh, con gái dường như không quan trọng. Nó luôn tinmột điều rằng có một ngày anh thấy trống trải trong lòng và nghĩ về nó, gọi nó. Vìdù sao nó và anh cũng là những người bạn mà. Với anh là thế, còn với nó, nỗi nhớanh vẫn thường dịu dàng, dai dẳng như những bản tình ca không lời len lỏi trongtâm hồn bé nhỏ. Nó vẫn âm thầm dõi theo những bước đi của anh, nó không muốnanh bận tâm vì nó. Nó cũng đang cố gắng, cố gắng cho tương lai của chính nó và hivọng một ngày nào anh gặp nó trên bước đường thành công.Hôm trước nghe bài hát “Bức thư tình thứ nhất”, nó bắt gặp hình ảnh mình trongđó, nó vẫn mong anh là người cùng nó “mơ về một ngôi nhà và những đứa trẻ nhưlời bài hát cất lên. Có lẽ đó chỉ là giấc mộng nó luôn ôm ấp bên mình mỗi khi ngủmà thôi. Với nó, đôi khi anh thật gần gũi, thân yêu, và có đôi khi anh lại như miềnn ...