Mấy hôm trước tạt qua Giang Văn Minh, tình cờ tôi có đi ngang qua một showroom đàn piano các loại. Đôi mắt tôi như dán chặt vào chiếc Grand piano màu trắng trang trọng giữa khán phòng. Màu gỗ mun nâu sẫm của sàn nhà,
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nói yêu thôi, đừng nói yêu mãi mãi Nói yêu thôi, đừng nói yêu mãi mãiMấy hôm trước tạt qua Giang Văn Minh, tình cờ tôi có đi ngang qua mộtshowroom đàn piano các loại. Đôi mắt tôi như dán chặt vào chiếc Grand piano màutrắng trang trọng giữa khán phòng. Màu gỗ mun nâu sẫm của sàn nhà, chiếc đènpha lê tinh xảo treo phía trên tiệp vào cái màu trắng tinh khiết của chiếc đàn tạonên một bức tranh đẹp hoàn hảo. Tôi lặng đi. Cái màu trắng đến nhức mắt đó,những phím đàn đó… Gần mà xa lắm… Tôi nhớ một người không nhớ đến tôi.Biết đâu người đó cũng chưa bao giờ tồn tại. Tôi cười thầm cho cái sự ngốc nghếchcủa mình. Buổi chiều trôi nhanh.Bỗng dưng, tôi nhớ đến cuốn sách có nhan đề Hãy nói yêu thôi, đừng nói yêu mãimãi. Không biết trong đó nói những gì, nhưng nếu bạn đọc cái nhan đề này trongkhi đang nghe bản Forever của Stratovarius – bài hát gắn liền với mối tình đầu củamình thì bạn sẽ hiểu. Cảm xúc hòa lộn. Tôi cũng muốn tiếp tục yêu, muốn xúc cảmlại hướng về một kẻ-xa-lạ nào đó. Nhưng khó quá. Có thể người ấy chưa tới, có thểtới rồi mà tôi lại để quên thì sao? Tôi không giỏi níu giữ, tôi chỉ biết làm theonhững gì trái tim tôi chỉ thôi...Và trái tim tôi có thời đã gạt phăng lý trí một cách đắng đót rằng. Yêu, và làmnhững gì có thể. Để giữ? Một phần thôi. Hơn cả. Là để hết mình cho tình yêu vàkhông hối hận với tình yêu đó”. Tôi không chỉ ngốc nghếch mà đôi khi còn rấtbướng bỉnh nữa. Một cô gái 20 tuổi, có đủ ngang bướng và bản lĩnh, nhưng cũngkhông thiếu sự nhạy cảm và mỏng manh.Bỗng dưng ngực trái tôi đau nhói. Tôi lại trở về với yếu mềm của màn đêm rồi. Cócô gái nào mạnh mẽ thực sự đâu, có chăng cũng chỉ là giả vờ mạnh mẽ mà thôi.Nếu bạn thấy nước mắt vẫn chảy dài trên gương mặt tôi, đừng lo lắng, mà hãy vuicho tôi. Chẳng phải ai cũng thế sao, hạnh phúc có khi chính là lúc bạn biết khócđấy!Chàng trai thứ 1.Kí ức về những giọt đàn piano mỏng tang của màn đêm…Tôi quen Trà qua một cậu bạn, chị ấy ở cách nơi tôi đang sống cả ngàn cây số. Chịấy xinh đẹp, dịu dàng, và vô cùng tinh tế về nghệ thuật. Giọng nói miền Nam ngọtngào có chút gì yếu ớt của chị có thể khiến tất cả chàng trai ở gần chị rung động.Một lượt xoay người điêu luyện trong vũ điệu bale, một khúc violin da diết bằngcây vĩ cầm màu hạt dẻ, một cú đảo phách bất ngờ trong bản dương cầm trong nhưsuối… chị ấy gần như có thể làm hoàn hảo tất cả. Và chị ấy, chính là người anhyêu. Là người Hoàng yêu, chứ không phải là người yêu Hoàng.Thật không may, Trà mắc một căn bệnh về máu quái ác. Căn bệnh phải lọc máuhàng tuần, mà nôn ra máu và ngất xỉu chỉ là những biểu hiện rất nhỏ… Trà đã cóngười yêu, nhưng anh ấy lại ở xa. Cái thiệt thòi nhất của việc yêu xa, chắc có lẽ làkhông thể được ở bên cạnh người mình yêu thương trong lúc họ đau đớn nhất. VàHoàng, người đã cùng lớn lên với chị từ nhỏ, đã đảm nhiệm việc đó, bằng chínhtình yêu nhen nhóm lâu nay của mình.Tôi biết anh tình cờ lắm. Hôm đấy, tôi nhận được một tin nhắn lạ từ số máy củaTrà:- Chào em, Rosie.- Anh là ai?- Anh là bạn của Trà. Chị ấy đang ngủ, sau khi tiêm thuốc. Chúng ta nói chuyệnvới nhau được không?Câu chuyện bắt đầu như thế đấy. Từ đó, chúng tôi tiếp tục nói chuyện với nhau,bằng số điện thoại của Trà, sau mỗi lần chị ấy ngủ hoặc bị ngất, hoặc quá mệt vìhóa chất điều trị. Những câu chuyện chỉ xoay quanh Trà, xoay quanh bệnh tật hayvề tình yêu ở xa của chị ấy. Cũng không ít lần, Hoàng nói về tình cảm của mìnhcho Trà. Anh nói chân thật, nói không ngại ngần dù anh và tôi không quen biết vàcùng không lấy gì làm thân thiết.Anh nói đó là tình yêu duy nhất và cuối cùng của anh, rằng Trà là một người congái đặc biệt, rằng mái tóc chị ấy thơm mùi oải hương ra sao, rằng bàn tay chị ấymềm như thế nào… Rồi Trà thích ngồi bên cửa sổ u buồn nhìn mưa rơi, hay cô ấycó thói quen ghi lại mọi thứ trong một cuốn sổ, rồi những chàng trai xung quanh côấy đang tìm cách lấy lòng cô ấy ra sao… Anh nói hết với tôi như đang tự viết mộtcuốn tự truyện về tình yêu đơn phương của mình, hay như đang tìm kiếm một chútđồng cảm nào đó từ một kẻ xa lạ - là tôi?Anh gọi tôi là Rosie – hoa hồng. Tôi thắc vì sao anh lại gọi tôi như thế. Anh bảo tôinhư một đóa hoa hồng đầy sức sống đang vươn mình lên trong sương mai. Rằngtôi giống Trà của ngày xưa – những ngày Trà còn chưa mắc bệnh, chị ấy cũng lạcquan, cũng yêu đời, cũng thích đùa nghịch như tôi vậy. Vẫn tiếp tục là câu chuyệnliên quan tới Trà. Chắc các bạn sẽ nghĩ tôi thật ngốc nghếch khi lại trò chuyện vớimột người không quen biết, hơn nữa lại luôn nghe họ tâm sự về tình yêu của mìnhmà không quan tâm quá nhiều đến việc bạn đang nghĩ gì hay đang cảm thấy ra sao.Nhưng thật lạ là, tôi chưa bao giờ thắc mắc về điều đó. Tôi thoải mái lắng ngheanh, nói chuyện với anh, an ủi anh, chia sẻ với anh một nỗi niềm mà mình chưabao giờ trải qua. Và lạ lùng hơn nữa, trò chuyện với anh đã trở thành thói quen củatôi hàng ngày từ lúc nào mà tôi cũng không còn biết nữa.- Có khi nào a ...