“Không biết bao nhiu lần tôi ngồi và nhớ lại khoảng thời gian đã qua… Và tự hỏi mình đã tỉnh hay đã mơ, và anh có thật sự tồn tại trong câu chuyện tình ấy?” 1. Ngày anh đến. Tôi là 1 cô gái rụt rè và nhút nhát. Tôi thích sống bình yên trong thế giới của mình.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nụ hôn của gió. Nụ hôn của gió.“Không biết bao nhiu lần tôi ngồi và nhớ lại khoảng thời gian đã qua… Và tự hỏi mình đã tỉnh hay đã mơ, và anh có thật sự tồn tại trong câu chuyện tình ấy?” 1. Ngày anh đến.Tôi là 1 cô gái rụt rè và nhút nhát. Tôi thích sống bình yên trong thế giới của mình. Mỗi sáng, khi những tia nắng rọi qua khung cửa sổ rồi dần dần bước lên giường lúc nào không hay, tôi vẫn có “nằm nướng” thêm chút nữa. tôi cứ nhắm mắt nhưthế, chờ đợi tiếng bước chân của chị Sam, đợi 1 nụ hôn vào trán như tín hiệu đánh thức một ngày mới, đưa tôi ra khỏi cơn uể oải và biếng lười. Chị Sam dịu dàng và nhẫn nhịn. từ ngày bố mẹ mất, chị luôn ở bên tôi. Chị bao bọc tôi trong thế giới của chị, như sợ rằng có ai đó sẽ đến và làm tổn thương tôi.Đôi khi, tôi sợ mình đã phụ thuộc vào chị quá nhiều, nhưng lại không muốn làm gìđể thoát khỏi sự phụ thuộc ấy. Phải chăng người ta vốn không thể và không muốn thoát ra ngoài sự dịu dàng bao bọc quanh mình quá lâu? Rồi anh đến. Đột ngột. Không báo trước. Tựa như định mệnh. Xuyên qua tầng tầng lớp lớp những lá chắn bủa vây quanh tôi bấy lâu. Xuyên quacả sự rụt rè. Nhút nhát mà tôi nghĩ một cô gái cần phải có khi đối diện với mối tình đầu. Xuyên qua tất thảy. Đâm thẳng vào trái tim tôi. Và làm nó nổi gió! 2. Em nhìn thấy anh ư?Tôi không muốn tin vào những câu chuyện hoang đường. nhưng chẳng thể chối bỏkhi chính mình trở thành nhân vật chính trong đó. Và càng không hiểu sẽ làm gì để thoát khỏi nó. Những ngày đầu tiên, tôi hoang mang và hoảng sợ. Tôi lạc lõng và thất thần. Tôi đã từng sống một cuộc sống rất bình thường, cho đến tai nạn khoảng một tháng trước. rồi tôi không nhớ gì nữa. khi tỉnh dậy tôi nhận ra mình đã ngược lạiquá khứ 30 năm trước. Ở thế giới này tôi hoàn toàn cô đơn, vì không ai có thể nhìn thấy tôi, không ai có thể nghe tôi nói. “Một khi bạn không thể thay đổi được cuộc sống, hãy chấp nhận và tận hưởngnó”. Tôi không hiểu bằng cách nào cái ý nghĩa mạnh mẽ (hay tuyệt vọng?!) ấy đã len lỏi vào trong tôi. Và trở thành phao cứu sinh cho tôi. Thế nên, bây giờ tôi nằm đây, duỗi dài trên một thảm cỏ và ngắm đất trời, ungdung và tự do như mình là ông hoàng của cả thế giới. Tôi có thể làm bất cứ điều gì tôi thích, đến bất cứ đâu tôi muốn mà chẳng bị ai dò hỏi hay làm phiến. Dù có những lúc rất cô đơn, thật sự rất cô đơn… - Này anh, sao anh lại nằm trên cỏ? -… - Anh nhìn quanh quất làm gì, em đang nói anh đấy. Tôi tròn mắt nhìn cô gái. Đúng là ở đây có biển: “Cấm dẫm lên cỏ”. Nhưng tôi không nghĩ là có ai nhìn thấy mình. Tôi ngồi phắt dậy: - Em nhìn thấy anh ư…? Tôi hỏi lại, mà đầu thì đinh ninh rằng cô ấy đang nói một ai khác.Cô gái mỉm cười, nụ cười mang đấy nỗi khó hiểu nhưng rất đỗi sáng trong và dịu dàng: - Tất nhiên rồi. Và em còn nhận thấy là anh rất đẹp trai… Cô gái ấy tên là Bun. Cái tên ngộ nghĩnh và đáng yêu như chính con người cô ấy vậy. 3. Thế giới bí mật. Tôi đang có một mối tình. Không ai biết, không ai có thể biết. Người con trai ấy hiện đang tựa đầu vào vai tôi và ngủ rất ngon lành. Nhưng chẳng ai có thể nhìn thấy anh, ngoài tôi. Cả khuôn mặt thiên thần này nữa, chẳng ai có thể ngắm ngíanó, vuốt ve nó, ngoài tôi. Tôi yêu anh, một tình yêu bí mật nhưng nồng nhiệt, hay vì bí mật nên nồng nhiệt. Chị Sam không thể nhìn thấy anh. Cũng giống như người ta chẳng thể nhìn thấy gió. Dù đôi lúc, chị cảm nhận được điều đó, và nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lùng. Những lúc như thế, tôi thường chẳng thể nói gì, chỉ khe khẽ ôm lấy chị. Chị nhìn tôi rồi lại thở dài. Chị không hiểu được điều gì đang xen vào giữa tôi và chị. Thế giới bình yên của tôi và chị đang có những kẽ nứt, chị càng cố bít nó vào, tôi lại càng cố làm nó nứt thêm. Dù tôi chẳng hề muốn… Tôi thích gọi anh là Tùy Phong – cơn gió tự do, vì tôi luôn cảm nhận về anh như thế. Tùy Phong luôn ở bên tôi, vì tôi là người duy nhất nhìn thấy anh ở thế giớinày, vì anh cô đơn, và vì chúng tôi như được sắp đạt bởi duyên số. Anh lấp đầy rất nhiều những khoảng trống trong tôi, làm thế giới của tôi trở nên tươi mới.Ban đêm, anh hát ru tôi ngủ, kể cho tôi những câu chuyện về thế giới của anh- thế giới của 30 năm sau. Nó cũng chẳng khác thế giới hiện tại là mấy trừ những đột phá công nghệ như việc iPhone đã ra dòng điện thoại trong suốt, hay bãi đỗ xecạnh trường học của tôi đã trở thành ga tàu điện trên không. Anh có thể kể cho tôi chính xác những sự kiện sẽ xảy ra sau đó một thàng, vài tháng nhưng anh khôngthích nói đến điều đó. Tùy Phong thích sự bình yên của thế giới mà với nó, anh chỉ là một người tàng hình, một bóng ma tương lai. Ban ngày, anh đi bộ cùng tôi đến trường hoạc cùng tôi đến bất cứ nơi đâu tôi thích. Khi tôi vào học, anh thường đi dạo ở đâu đó, rồi chỉ gặp tôi vào những giờnghỉ trưa. Đôi khi, tôi muốn biết anh đã đi đâu, tò mò anh đã làm gì, có nhìn ngắm cô gái nào trong những khi tôi vắng mặt. Anh chỉ cười rồi nói tôi thật ngốc. Tôi thấy mình đang ngày càng ích kỷ hơn rồi…Từ ngày quen anh, tôi luôn cầm theo giấy bút. Bởi chúng tôi chẳng thể nói chuyệnvới nhau ở nơi công cộng, nọi người sẽ tưởng rằng tôi bị điên khi luôn lảm nhảm một mình. Thường thì anh sẽ hỏi và tôi viết ra giấy câu trả lời của mình. Đôi lúc tôi tức điên vì không thể viết nhanh tất ...