Thông tin tài liệu:
- Tại sao nước mắt không thể chảy ngược lại vào trong? Một lần cô ngước lên hỏi anh sau tấm màn lệ đang che nhòa đôi mắt. Cô vẫn thường chạy sang tìm anh để mách chuyện vừa bị chị gái bắt nạt, hay vừa bị bố mẹ mắng oan, và tất nhiên là để khóc.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nước mắt Nước mắt- Tại sao nước mắt không thể chảy ngược lại vào trong?Một lần cô ngước lên hỏi anh sau tấm màn lệ đang che nhòa đôimắt. Cô vẫn thường chạy sang tìm anh để mách chuyện vừa bị chịgái bắt nạt, hay vừa bị bố mẹ mắng oan, và tất nhiên là để khóc.Từ nhỏ cô đã là một đứa con gái mít ướt rồi. Lỡ bị người khác nóinặng lời hay làm gì chạm tự ái là lại tủi thân chảy nước mắt.Những giọt nước rưng rưng ấy thường cô không muốn ai nhìnthấy, ngoại trừ anh. Anh là chàng hoàng tử láng giềng dịu dàng tốtbụng, là người anh trai cô mong ước có thể thay thế bà chị đanh đáxấu tính mà hẳn ông trời nhầm lẫn thế nào mới gán cho cô vàochung một nhà.- Em muốn nước mắt chảy ngược vào trong để làm gì?- Để mỗi khi em khóc, không ai biết là em đang khóc cả.Anh xoa đến rối bù mái đầu Tết hai cái đuôi sam sắp tuột của cô.Cơn dỗi hờn trẻ con cũng đến lúc gần cạn.- Ngốc ạ! Nước mắt của em là do nỗi buồn trong lòng tan ra màthành. Em không khóc hết ra ngoài lại còn muốn giữ vào trong thìlàm sao hết buồn để vui lên được?Cô mở to đôi mắt vẫn còn sưng mọng, ngỡ ngàng vì những lời thơanh vừa đọc cho nghe như cổ tích.- Với lại đã có anh luôn ở đây để làm cái bình không đáy hứngnước mắt cho em rồi, lúc nào muốn cứ việc khóc thoải mái đi - anhlấy tay lau hai bên má lem nhem của cô và bật cười - Trông embây giờ hệt như con mèo mới ngủ dậy, hai mắt không mở nổi nữanày.Đấy là lời tỏ tình đầu tiên. Năm ấy cô mới mười hai, anh chưa trònmười sáu. Hai nhà chỉ cách nhau một bờ tường vữa trát đã lên rêuđen mốc, thấp lè tè.Lời tỏ tình thứ hai là vào mùa hè năm anh thi đại học. Anh lên HàNội, vào một ngôi trường chuyên dạy người ta viết văn, viết báo.Cô vẫn còn cả ba năm phổ thông trước mặt.- Ở nhà đừng có mà lười học! Anh sẽ về thường xuyên để kiểm traem!Cô tiễn chân anh bằng một trận khóc như mưa. Nước mắt vươngtrên áo anh còn ướt đẫm suốt quãng đường ngồi xe lên Hà Nội.Ở lại một mình, cô giữ những nỗi buồn ngày qua ngày chất chồnglại trong lòng, chờ đến lúc anh về mới để cho tan ra thành nướcmắt. Từ nhỏ đến giờ, chỉ có anh mới là cái bình hứng nước mắtcho cô.Mỗi lần về anh lại mang theo vài tờ báo có đăng thơ, truyện củaanh.- Những bài viết này để tặng cho em hết đấy!Bài nào cũng nói về một người con gái có đôi mắt buồn. Cô cẩnthận cắt ra đem đóng lại thành quyển. Chưa đầy hai năm anh đihọc đã thành ba quyển sổ to dầy cộp. Nhưng cũng từ cuối năm thứhai ấy không thấy anh về nhiều nữa. Anh bảo còn bận học và đilàm thêm, càng học lên cao chương trình càng nặng. Cô phát hiệnra là cứ giữ những nỗi buồn ở lâu trong lòng thì dần dần nó sẽ kếttủa hóa đá đọng lại, đến khi khóc ra nước mắt cũng không cònnhiều như trước. Quyển sổ thứ tư làm sẵn đợi những bài viết củaanh mãi chỉ lơ thơ ở mấy trang đầu.Đến mùa hè năm cô thi đại học, anh về thăm nhà dẫn theo một côgái chân dài, váy ngắn, móng tay sơn cùng màu son môi đỏ chót,giới thiệu là bạn quen ở tòa soạn báo anh làm cộng tác viên. Cô đihọc về chạy sang nhà tìm anh, thấy cô gái ấy đang uốn éo ôm chặtlấy anh ở góc vườn. Cô chạy thẳng về nhà không dám đứng lạichào anh một tiếng. Anh cũng chỉ ở đến hôm sau là đi, chẳng nhắnnhủ lại điều gì. Bố cô mua gạch về xây chồng thêm lên cái bờtường cũ mốc meo cho cao khuất hẳn cả đầu người.Nước mắt bấy lâu nay anh cầm bình ngồi hứng cho cô, giờ lại đemđổ trả cô tất cả. Đến lượt chị cô, bố mẹ cô ở bên để hứng bằng tay.Đời này thật lạ! Người trước kia chưa từng làm cô khóc hóa ra lạilà kẻ khiến cô khóc nhiều nhất trong đời. Những người đã làm côkhóc thì giờ lại trở thành chỗ dựa an ủi cô. Nước mắt tràn trề rơiqua kẽ tay của họ. Nghĩ đến đấy, cô giữ lại chỗ lệ còn chưa tuôn rahết, cho kết lại thành nỗi buồn để ngấm dần vào trong, quay về vớikỳ thi đại học. Vừa kịp để đỗ một trường nhỏ ngay tại quê nhà, côđã thấy sợ Hà Nội, sợ những phù hoa lộng lẫy có sức thay đổi cảlòng người.Đi học rồi đi làm, những va chạm không tránh khỏi trong đời nhiềulần làm cô muốn khóc, nhưng trên đời này mới chỉ có anh từngnhận mình là cái bình không đáy chờ hứng nước mắt cho cô. Lòngbàn tay của chị cô, bố mẹ cô hay bạn bè cô đều không dành choviệc ấy. Tay chị cô đến lúc phải chăm lo cho một gia đình riêng bénhỏ. Tay bố mẹ cô cả đời săn sóc chị em cô đến nay đã nhăn nheo.Cô không nỡ để nước mắt của mình làm ướt những nếp da hằn vếtthời gian ấy nữa. Tay bạn bè thì dù thân đến mấy cô cũng biếtchẳng đủ để hứng trọn nước mắt của mình. Từ cái phát hiện thuởbắt đầu xa anh, cô tập thói quenkhông khóc. Bao nhiêu buồn đau, đắng cay, cô độc cứ giữ cả lạichờ nó kết tụ bên trong, cũng đến lúc không còn để chảy lọt rangoài được nữa.Cô nhớ lại lời anh lúc nhỏ. Nước mắt không thể tự chảy ngược vàotrong. Nhưng nỗi buồn có thể hóa đá giấu kín trong lòng, khôngcần đem phơi ra bằng lệ đắng. Chỉ có điều thứ đá đen nặng nề ấylàm cô héo mòn, chẳng còn sinh khí. Những lúc vui chưa kịp cườiđã nghe tiếng đá lạo xạo bên trong. Cô hóa ra luôn ủ ê, khó tính ...