Mười tám tuổi nó nhận giấy báo mình đậu đại học. Cả nhà nó vui mừng, hoan hỉ. Nó cũng cười nói tối ngày. Vậy là sắp đến lúc nó rời khỏi gia đình và bắt đầu một cuộc sống mới. Không buồn. Một chút buồn cũng không có khi nó phải xa nhà và sống một cuộc sống tự lập. Nó vẫn còn là con bé, một con chim non khao khát được bay ra ngoài chiếc tổ con chật hẹp. Nó gật đầu lia lịa khi nghe bố mẹ dặn dò. Bây giờ trong đầu óc nó chỉ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ở trọỞ trọMười tám tuổi nó nhận giấy báo mình đậu đại học. Cả nhà nó vui mừng, hoan hỉ.Nó cũng cười nói tối ngày. Vậy là sắp đến lúc nó rời khỏi gia đình và bắt đầu mộtcuộc sống mới. Không buồn. Một chút buồn cũng không có khi nó phải xa nhà vàsống một cuộc sống tự lập. Nó vẫn còn là con bé, một con chim non khao khátđược bay ra ngoài chiếc tổ con chật hẹp. Nó gật đầu lia lịa khi nghe bố mẹ dặn dò.Bây giờ trong đầu óc nó chỉ còn nỗi háo hức.Phòng trọ rộng hơn là nó tưởng, sau khi đóng tiền nhà cho bà chủ, mẹ nó quay xetrở về, còn dặn đi dặn lại những điều nó đã nghe đến mức thuộc lòng.- Mẹ cứ yên tâm, nhà mình gần mà, muốn về lúc nào chả được. Nếu thấy nhớ conthì mẹ cứ việc lên thăm. Thôi, mẹ về cẩn thận nhé.Nó cười hì hì, vẫy tay rối rít. Mẹ nó cũng đành cười rồi quay đi. Có lẽ bà vẫnkhông an tâm về nó. Nó quá ngây thơ, mơ mộng toàn màu hồng, dù là một con bémạnh mẽ, giống con trai nhiều hơn là con gái nhưng nó vẫn chưa có chút kinhnghiệm gì trong cuộc sống.Ở trọ thú vị hơn là nó tưởng nhiều. Nó nhanh chóng làm quen với bạn bè cùngkhóa trong nhà trọ, rồi tiếp đến là các anh chị khóa trước. Lúc nào nó cũng cười toetoét nên ai cũng mến. Cái phòng của nó trở thành tâm điểm, lúc nào cũng ồn ào vàrộn rã tiếng cười. Bà chủ nhà khó chịu lên nhắc nhở, nó dạ dạ vâng vâng rồi đâu lạivào đó. Người già vốn không thích ồn ào, nhưng nó thì đã già đâu, nó thích ồn àonhư vậy.Nó đối xử công bằng với tất cả, thân thiết với tất cả. Thật thú vị khi trở thành bạncủa mọi người. Nó lắng nghe đứa bạn mới kể về nỗi nhớ nhà, nó lựa lời an ủi khinghe một người bạn khác khóc lóc vì mới chia tay với người yêu. Dù nó chả hiểuthế nào là yêu nhưng nó vẫn nói như thể am hiểu lắm.- Mày đừng buồn, chia tay cũng có nghĩa là có nhiều cơ hội để đón chờ một mốitình mới đẹp hơn. Khi mày gặp người thứ hai rồi mày sẽ quên người cũ ngay thôi.- Tao không thể quên được đâu.Đứa bạn mới sụt sịt, ngã đầu lên vai nó, nó vỗ nhẹ lên đầu cô bạn,- Sẽ quên nhanh thôi.- Nhưng biết đến bao giờ hả mày ?Ừ, biết đến bao giờ nhỉ. Nó không biết nhưng nó chắc chắn điều đó. Sẽ quên mauthôi, nếu lại có một ai đó quan tâm tới mình. Nó có một cô bạn thân từ đó.Một cô bạn thực sự thân, thực sự làm nó bận tâm, lo lắng. Tối nào cô bạn ấy cũngôm chăn lên phòng nó ngủ cùng. Cô nhỏ ở chung phòng sau nhiều lần như vậy thìcàu nhàu, nó thấy hơi buồn, nhưng không sao, ai cũng có một phần ích kỷ. Từ đócô bạn thân không ôm chăn lên phòng nó mỗi tối nữa.Nó thích cái sân thượng của nhà trọ. Một sân thượng rộng tênh, thoáng mát, ở trênđó nó có thể ngắm sao mỗi đêm như hồi còn ở nhà. Có điều sao ở thành phố ít hơnở nông thôn thì phải. Ở nhà nó không có đèn đường. Khi bóng tối bao phủ cũng làlúc những ngôi sao nhấp nháy sáng, càng khuya thì sao càng nhiều, dày đặc nhưdệt lụa trên dải ngân hà. Nó thích ngỏng cổ ngóng chờ tinh tú đổi ngôi mỗi đêm.Nó tin đó là một linh hồn thánh thiện đã được đầu thai xuống trần. Nó muốn mìnhcũng là một ngôi sao thánh thiện như vậy.***Lần đầu tiên nó biết cúp học. Ở giảng đường cả hàng trăm người, có hay không cónó cũng chẳng ai phát hiện. Nó len lén trốn ra ngoài qua cửa sau, thích thú vì vừalàm một chuyện lén lút đầu tiên trong đời. Nó lôi chiếc xe đạp đã mang từ nhà lên,một mình thong dong xuống phố, dạo quanh bờ hồ.Từ ngày lên đây đến giờ nó mới có thời gian một mình, nó vừa khẽ khẽ hát, vừanhanh chân nhấn bàn đạp, chiếc xe chạy vèo vèo trên con đường bao quanh hồXuân Hương của Đà Lạt mơ mộng. Gió hồ mát rượi luồn vào hất tung mái tóc củanó lên trời. Nó dựng xe bên cạch một gốc thông rồi ngả mình xuống thảm cỏ xanhmượt. Thật dễ chịu. Nó muốn ngày nào cũng đi dạo thế này một vòng.Sáng nào cũng vậy, cứ năm giờ sáng là nó dậy đập cửa phòng anh chàng kết nghĩahọc trước mình một khóa để rủ đi đánh cầu lông. Nó thích những hoạt động nhưvậy vào mỗi sáng và chiều để có một cơ thể khỏe mạnh và sảng khoái. Anh chàngđó cũng dễ tính nên luôn chiều theo những gì nó muốn. Dù cho buổi đêm qua cóthức khuya học bài hay chơi game tới sáng, chỉ cần nghe tiếng nó gọi là lập tứcvùng dậy.Đó là những tháng ngày rất vui vẻ đối với nó. Nó có cả thảy ba ông anh kết nghĩa.Vui. Và chẳng lo nghĩ gì. Nó chưa biết thế nào là yêu. Nó coi mọi người như ngườinhà của nó dù suy nghĩ ấy thật sự rất ngây thơ. Nhưng nó thích. Hai anh kết nghĩacó người yêu, nó ra sức vun vào. Rồi bất ngờ nhận ra rằng họ không còn thời gianđể chơi với nó nữa. Buồn. Nhưng chỉ một chút thôi. Vì nó là con bé rất biết cáchquan tâm người khác. Ai lại chả muốn ở bên cạnh người mình yêu. Nó nghĩ thế.Dẫu sao nó cũng vẫn còn một ông anh kết nghĩa thân thiệt là thân.- Người ta cứ bảo là không có tình cảm anh em, bạn bè giữa nam và nữ thật là saianh nhỉ.- Ừ.- Anh em mình sẽ chứng minh cho người ta thấy là họ sai.Nó hăm hở, hất mặt lên trời cười rất kiêu hãnh. Cái mím môi dễ thương như connít. Nó không bao giờ ngờ ánh mắt phía ...