Chương 1: mở đầu cho Pha Lê Đỏ Tiếng tích tắc đều cứ vang lên trong một căn phòng nhỏ. Từng tia nắng ban mai khẽ lướt qua tấm rèm màu xanh lam. Gió lùa qua khe cửa sổ mang theo hơi lạnh vào phòng. Chấn Vũ cảm nhận được cơn gió lạnh đó.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Pha Lê Đỏ Pha Lê ĐỏChương 1: mở đầu cho Pha Lê ĐỏTiếng tích tắc đều cứ vang lên trong một căn phòng nhỏ. Từng tia nắng ban maikhẽ lướt qua tấm rèm màu xanh lam. Gió lùa qua khe cửa sổ mang theo hơi lạnhvào phòng. Chấn Vũ cảm nhận được cơn gió lạnh đó. Anh bước xuống giường.Nắng mùa thu đang trải dài trên những con đường. Đêm hôm qua trời mưa, từngnhánh cây bằng lăng còn đọng lại vài giọt nước tinh khôi, hơi ẩm của cơn mưa hòatan vào ánh nằng buổi bình minh…Chấn Vũ vẫn bước đi trên con đường đầy hoa bằng lăng. Từng bước chân anh vangvọng trên con đường vắng, vô tình và lạnh lẽo…Sáu giờ sáng, cổng trường chưa mở, bác bảo vệ vẫn yên tâm ngủ ngon lành. Báckhông phải lo dậy sớm mở cổng nữa, từ khi bác phát hiện ra thằng nhóc đó. Nó cómặt đều đặn lúc năm giờ ba mươi. Bác rất để ý nó, nó nâng niu từng cánh hoa ngọclan trong khuôn viên trường, vợ bác cũng rất yêu loài hoa đó. Hai bác cháu kếtthân. Bác giao chìa khóa cho nó, nó cũng đều đặn mở cổng lúc sáng sớm, đứng imtrên ban công tầng ba như một bức tượng cho đến khi một cô bé lớp nó bước quacánh cổng, nó mới yên lặng quay đi…Hôm nay có người đi sớm hơn Chấn Vũ một chút. Nhìn thấy người đó, sắc mặtChấn Vũ thoáng có nét thay đổi, một vài tia gân máu nổi lên trong mắt anh… Anhta là Lâm Chấn Khang.Chấn Vũ lạnh lùng bước qua anh ta, mở cặp lấy chìa khóa cổng.- Nói chuyện được không… Lý Chấn Vũ?- Lâm Chấn Khang? Tôi nghĩ là không có chuyện gì để nói với anh…Chấn Vũ quay người bước đi tiếp, dưới những tán cây.- Là chuyện về Anh Thư… - Chấn Khang nói to, đủ để Chấn Vũ nghe thấy.Có hiệu nghiệm, Chấn Vũ quay người lại, lắng nghe Chấn Khang nói.Chấn Khang thở dài… Anh cũng quá mệt mỏi rồi, và người con trai đang đứngtrước mặt anh có lẽ cũng vậy.- Tôi và Hải Băng mệt mỏi lắm rồi, cho Anh Thư biết sự thật đi.Chấn Vũ quay người lại, bước tiếp trên sân trường. Triệu Anh Thư…Ba năm trước… lớp tổ chức một cuộc đi cắm trại trên đồi… Anh Thư cùng hai bạnnữ khác đi vòng quanh khu rừng thông. Trời gàn tối mà vẫn chưa thấy Anh Thưquay lại chỗ tập trung… Không càn chờ ai lên tiếng, Chấn Vũ đã nhanh chóng mấthút sau những tán cây… Anh Thư bị lạc, cô không nhớ đường về khu tập trungtrong khu rừng thông hun hút này…- Thư, đừng đi hướng đó.Một người con trai từ đằng xa hét lên… nhưng đã muộn, Anh Thư đã trượt chânrơi xuống một vách núi khá sâu… Một người con trai khác nhảy lên túm được vạtáo của Anh Thư, cả hai cùng rơi xuống.Khi Chấn Khang chạy xuống chỗ hai người rơi xuống thì Anh Thư không sao cả,đang nàm bất tỉnh trong vòng tay Chấn Vũ. Còn Chấn Vũ thì đã gần như hôn mê,sau lwung cậu nhóc đầy những vết rách do va vào những mảnh đá sắc, vì đỡ AnhThư mà hầu như xương vai và một vài xương sườn của Chấn Vũ đã gãy. Chấn Vũthều thào hỏi Chấn Khang:- Anh Thư có sao không?Chấn Khang mỉm cười…- Không sao đâu. ổn rồi… Dũng cảm lắm nhóc…Nhưng vào lúc đó… Anh Thư khẽ mở mắt ra… Cô nghe và hiểu rằng… người vừacứu mình là Chấn Khang…Chương 2: Người lạ nơi cuối con đườngGió là gió, gió là phải được tự do. Gió muốn bay đến những vùng đất mới lạ, muốnbay đến thiên đường vĩnh cửu, bay đến tận cùng của trái đất… Gió lành lạnh thổiqua từng con hẻm nhỏ, lưu luyến nơi này. Ở đây gió đã bắt đầu một tình yêu…Ởđây vẫn còn một cơn gió chưa được tự do…Giờ ra về… Chấn Vũ là người đầu tiên đến trường, và cũng là người cuối cùng rờikhỏi.Chấn Vũ biết có người đang đi theo mình, anh đi vòng vòng quanh sân trường, cốdẫn hai người đang theo dõi mình về phía nhà kho.- Đủ rồi. Ra đây đi.Phong - em trai của Khang nắm tay Hải My, một bạn trong lớp Chấn Vũ bước ra.Sau lưng Chấn Vũ vang lên giọng nói của Chấn Khang.- Đến đúng lúc lắm, Chấn Vũ.Chấn Vũ quay lại, Chấn Khang đang đứng bên cạnh Anh Thư. Anh hiểu ngayChấn Khang đang định làm gì.- Chấn Khang, anh bỏ ngay cái ý định đó đi. Không đáng đâu.Chấn Khang đẩy Anh Thư về phía Chấn Vũ.- Trả cô ấy lại cho cậu, Chấn Vũ. Anh chán cái vở kịch này rồi.Anh Thư nghe mà không hiểu. Nhưng câu vừa rồi, cô hiểu rất rõ- Ý anh là…chia tay?Chấn Khang im lặng thở dài.- Em yêu người đã cứu em ba năm trước, đúng không?Anh Thư gật đầu, cô nghĩ là Khang đã hết yêu cô rồi, anh đang muốn chia tay. Mắtcô khẽ ngấn lệ.- Người đó…không phải anh.Một giọt nước mắt khẽ lăn dài trên má Thư.- Em không hiểu.Phong tiến đến sau lưng Vũ. Khang gật đầu ra hiệu.- Cởi áo ra, Chấn Vũ.Hai tay Chấn Vũ đã siết chặt lại, làm sao anh đứng nhìn cảnh người con gái đókhóc? Anh muốn bay tới đấm Khang một cú thật mạnh, mạnh hơn hai năm trước.Chấn Vũ hét lớn.- Quá đủ rồi.Anh bước tới, đưa tay chùi đi hàng nước mắt trên khuôn mặt Thư.- Đừng khóc.Nhưng Anh Thư hét lên, hất tay Chấn Vũ.- Buông tôi ra, đồ đáng ghét.Hai tay Chấn Vũ buông thõng xuống, anh lạnh lùng quay người, bước ra khỏi nhàkho.Phong nhanh tay chụp láy cổ áo sơ mi của Chấn Vũ, giựt mạnh. Hàng cúc áo bịgiựt đứt, chiếc áo sơ mi mỏng bị lột ra, cả Anh Thư và Hải My đều sửng sốt đưatay che miệng.Hàng trăm vết sẹo chi chít trên tấm lưng trần của Chấn Vũ. Anh lạnh lùng kéo áolại, bước đi.Chấn Khang nhìn chằm chằm xuống đất.- Ba năm trước, vì cứu em nên Chấn Vũ mới có những vết sẹo đó.Anh Thư khóc nấc lên, cô không tin. Tên đáng ghét đó. Không phải hắn, nhất địnhkhông, Chấn Khang đang gạt cô.….Chấn Vũ bước đi trong những cơn gió chiều lồng lộng, vạt áo sơ mi bay phấp phơtron gió, những vết sẹo lúc ẩn lúc hiện bên dưới tà áo sơ mi trắng. Rốt cuộc, giócũng đã có thể tự do bay đi, bay đến những vùng đất lạ, bay đến thiên đường hạnhphúc. Vì cơn gió đó đã được tự do…Nơi cuối con đường…một người thầm lặng bước đi… một người luôn yêu thươngem…và luôn hướng về em… sau lưng em… một người chờ em nơi phía cuối conđường…Chương 3: Nỗi đau xót xaHai ngày sau, Anh Thư đi học lại, mọi chuyện cũng bình thường. Thay vì lẽo đẽotheo Chấn Khang như mọi ngày, cô bắt đầu tập quen với Chấn Vũ. Cô vui, anhcười. Cô buồn, anh cũng buồn theo. Hai người lúc nào cũng ở bên nhau, nhưng rấ ...