Danh mục

Phép lạ

Số trang: 13      Loại file: pdf      Dung lượng: 712.25 KB      Lượt xem: 6      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Vạn vật trên thế gian này đều có nhân duyên, những sợi dây duyên phận nối với nhau bằng một sợi chỉ vô hình, mỏng manh mà bền chặt. Tặng Anna Belle Một ngày cuối đông lạnh lẽo, tuyết phủ trắng những con đường ở ngoại ô thành phố, Quỳnh Thi bước từng bước lặng lẽ tới chiếc xe đỗ bên kia đường.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Phép lạPhép lạVạn vật trên thế gian này đều có nhân duyên, những sợi dây duyên phận nốivới nhau bằng một sợi chỉ vô hình, mỏng manh mà bền chặt. Tặng Anna BelleMột ngày cuối đông lạnh lẽo, tuyết phủ trắng những con đường ở ngoại ô thànhphố, Quỳnh Thi bước từng bước lặng lẽ tới chiếc xe đỗ bên kia đường. Cô mở cửaxe ngồi vào trong tiện tay chỉnh lại khăn quàng, cắm chìa khóa vào, nổ máy khởiđộng, nới lỏng ly hợp rồi đạp ga. Chiếc xe màu xám bạc chầm chậm khởi động rồinhanh chóng rẽ khỏi khu phố nhỏ trầm lắng, lao nhanh lên đường cao tốc.Quỳnh Thi chậm chạm đi lên cầu thang bộ của khu chung cư. Xung quanh im ắngđến độ cô có thể nghe thấy nhịp thở của chính mình. Căn hộ của cô bài trí khá đơngiản, nội thất chỉ có hai màu đen trắng nhưng hiện đại và mang đậm dấu ấn chủnhân. Trước khi đi làm Quỳnh Thi quên đóng cửa sổ, nên giờ nhiệt độ trong phònglạnh chẳng khác ngoài trời là bao. Cô cứ để mặc vậy, để túi xách lên bàn trà rồi ngảngười trên chiếc sô pha mềm mại. Trước khi hai mí mắt khép hẳn Quỳnh Thi mớimở miệng :- Ra đi, đồ quỷ.- Cậu mới là đồ quỷ - Hoàng Lan nhanh chóng nhảy tới ngồi bên cạnh, không quênđưa tay ra làm phép đóng chiếc cửa kia lại.- Đã bảo không được dùng phép thuật ở nhà mình - Cô mím chặt môi giận dữ.- Ôi, mình quên, đừng có tức giận như vậy chứ - Hoàng Lan giơ hai tay lên cao,trong đầu cô còn nghĩ tới việc hóa phép ra một lá cờ trắng cầu hòa, nhưng vìQuỳnh Thi đang khó chịu nên thôi. Cô đứng dậy chạy vào trong bếp, lấy cái bánhgato xoài xinh xắn, bên trên cắm một ngọn nến nhỏ xinh, đem đến trước mặtQuỳnh Thi - Chúc mừng sinh nhật cậu.- Sinh nhật ?- Quỳnh Thi ngạc nhiên rồi cô chợt nhớ lại, hôm nay là ngày 13 tháng12, vậy đúng là sinh nhật cô rồi.- Lần thứ hai trăm bảy mươi chín. Bây giờ bà chị à không bà cô già, bà cô có cònmuốn thổi nến ăn bánh kem không?Quỳnh Thi thổi nến, chắc có lẽ nhìn lâu vào ánh nến khiến cô mỏi mắt, lúc nến tắtmọi thứ xung quanh chợt nhòe đi. Chỉ nghe thấy tiếng Hoàng Lan cuống quýt gọitên cô, rồi mọi thứ chìm vào yên lặng. Lúc tỉnh dậy thì cũng đã là ba giờ sáng.- Cậu nhất định muốn trở thành người sao? - Hoàng Lan lên tiếng trước - Làm phùthủy, được bất tử, sau này kết hôn với một loài bất tử khác, sống bên nhau mãi mãi,như vậy không vui hơn à?- Sống được lâu như vậy, cảm giác rất nhàm chán, hơn nữa, ở thế giới của chúngta, đến sinh con cũng phải làm lễ tế này nọ - Quỳnh Thi cười chua chát.- Vừa nãy tớ nhìn thấy viên đá trong suốt trên cổ cậu…- Hoàng Lan ngập ngừng -…Còn bao nhiêu người đàn ông nữa ?- Một. Ngày mai tớ sẽ rời thành phố này, trở về Việt Nam. Sẽ lại hẹn hò với mộtngười đàn ông, sẽ hôn môi anh ta vào ngày thứ một trăm. Sau đó, tớ sẽ được làmngười, với danh tính và nghề nghiệp hiện tại.- Nhanh như vậy sao ? Sau đó cậu sẽ quên tớ ? – Hoàng Lan bắt đầu khóc nấc lên.- Tớ trở thành người, chứ có mất đi ký ức đâu- Quỳnh Thi quay mặt đi chỗ khác,không muốn Hoàng Lan trông thấy mắt cô đã hoen đỏ.Hai người cùng khóc trong im lặng, đến lúc ra sân bay, vẫn không nói với nhau câunào. Lúc máy bay đã bay ổn định, cô có linh cảm lạ lùng mới quay ra nhìn khoảngtrời ngoài cừa kính thì thấy hàng ký tự kết từ vô số đám mây mềm mại mang thôngđiệp xin lỗi của Hoàng Lan. Quỳnh Thi mỉm cười, khẽ lẩm bẩm : Đã nói khôngđược làm phép màMáy bay hạ cánh muộn mất sáu tiếng, do cơn bão bất ngờ, nên trong ngày hôm naycô chưa thể đến công ty làm việc. Từ khách sạn, mất hơn mười phút đi bộ thì nhìnthấy một quán cà phê kiểu Pháp, tấm biển gỗ sơn những dòng chữ màu bạc lấplánh ánh nhũ: Café de soleil. Khách trong quán đa số là người ngoại quốc, tiếngviolon như hợp với tiếng suối nhân tạo đang róc rách chảy thành một bản nhạc.Theo chỉ dẫn của người phục vụ, Quỳnh Thi ngồi ở một góc nhỏ của quán, xa sânkhấu xa tiếng nhạc và tiếng suối nhưng sát cửa sổ, từ đó có thể nhìn thấy cả khuvườn ngập tràn sắc tím của hoa oải hương. Mùa đông ở đây ấm áp chứ không buốtgiá như vùng đất mà cô vừa rời đi, hàng ngàn tia nắng lấp lánh vương lại trên gòmá, mái tóc và bờ vai cô khiến cô có cảm giác mơ hồ về một buổi sáng mùa xuântinh khiết.- Bánh mousse và sinh tố việt quất của cô.Quỳnh Thi quay lại, ánh sáng từ cửa sổ bỗng trở nên gay gắt, khiến cô phải hơinheo mắt mới nhìn rõ mặt người phục vụ. Đôi mắt rất sáng, nụ cười nửa miệng, bộvest đen đắt tiền đã phản chủ, khí chất cao quý của kẻ có tiền đó không mất điđược dù anh ta có đeo thêm bao nhiêu cái nơ phục vụ trên cổ đi chăng nữa ! Sốngtrên đời gần ba trăm năm, kiểu làm quen như thế này khiến cô phát ngán lên được.Quỳnh Thi gật đầu nói tiếng cảm ơn khách sáo. Nhưng có lẽ vì thấy vẻ mặt xịuxuống lúc quay đi của anh ta rất dễ thương, nên cô mới không kìm được gọi anh talại :- Này anh, anh muốn đọc số điện thoại cho tôi, tôi ghi lại số cho anh hay chúng talập tức hẹn hò ?Một lời nói khiếm nhã như vậy lạ ...

Tài liệu được xem nhiều: