Phép màu từ những quả bóng bay
Số trang: 11
Loại file: pdf
Dung lượng: 185.05 KB
Lượt xem: 10
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Một thằng con trai- đầu không đội mũ, tóc để như kiểu nhân vật trong truyện tranh-hơi dài, đen và không rẽ mái, mặc một chiếc áo phông màu đen bên ngoài khoác chiếc áo sơ mi kẻ carô có vẻ đã cũ lắm rồi, tay áo xắn cao, còn cái quần jean bạc phếch thì cứ để dài chấm gót như vậy, chân hắn đi đôi giày bata cũ rích.Một thằng con trai- đầu không đội mũ, tóc để như kiểu nhân vật trong truyện tranh-hơi dài, đen và không rẽ mái, mặc một chiếc áo phông màu đen...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Phép màu từ những quả bóng bayPhép màu từ những quả bóng bayMột thằng con trai- đầu không đội mũ, tóc để như kiểu nhân vật trongtruyện tranh-hơi dài, đen và không rẽ mái, mặc một chiếc áo phông màuđen bên ngoài khoác chiếc áo sơ mi kẻ carô có vẻ đã cũ lắm rồi, tay áoxắn cao, còn cái quần jean bạc phếch thì cứ để dài chấm gót như vậy,chân hắn đi đôi giày bata cũ rích.Một thằng con trai- đầu không đội mũ, tóc để như kiểu nhân vật trongtruyện tranh-hơi dài, đen và không rẽ mái, mặc một chiếc áo phông màuđen bên ngoài khoác chiếc áo sơ mi kẻ carô có vẻ đã cũ lắm rồi, tay áoxắn cao, còn cái quần jean bạc phếch thì cứ để dài chấm gót như vậy,chân hắn đi đôi giày bata cũ rích. Tóm lại một câu là trông hắn rất bụi.Có vẻ như hắn chẳng nhìn ai hay nhìn cái gì cả, đôi mắt hắn sâu thămthẳm, cái nhìn xa tận trời mây. Điều đặc biệt là cái-hắn-cầm-trên-tay,không phải bộ đồ nghề đánh giày, không phải một sấp báo cũ, cũngkhông phải tập vé số- đó là thứ khiến tôi lần đầu tiên chú ý đến mộtthằng con trai bụi ngoài phố và hình như chưa bao giờ tôi quan sát tỉ mỉmột thằng con trai nào như vậy. hắn tiến lại chỗ tôi, như một điều tấtnhiên bởi hắn đang bán rong và tôi- như những người khác- cũng là mộtkhách hàng. Hắn chìa cả chùm bóng bay ra, không nhìn tôi. Dường nhưcái vẻ đặc biệt của một đứa con gái như tôi chẳng đáng để hắn chú ý- tôimặc áo sơ mi kẻ sọc, tóc cột một bên, hơi điệu chút nhưng trông nghịch,cũng mặc cái quần jean bạc phếch- tất nhiên là không bạc như của hắn,chân đi đôi giày thể thao màu xanh da trời và tay cầm một sấp giấy trắngvới vài cây cọ- đúng ra tôi không dừng lại ở đây, trước mặt hắn bởi tôicòn phải tìm một nơi lí tưởng để vẽ. Chắc chẳng ai ngờ tôi có biết vẽ bởitrông tôi chẳng có tí chất nghệ sĩ nào. Thực ra tôi cũng thích mặc váy,thích đi hài búp bê, thích thả tóc nhưng tôi chắc là tôi sẽ làm chúng bịbẩn và hỏng rất nhanh bởi tôi nghịch- tự tôi biết điều đó. Vì vậy mà tôiđã chọn cho mình một phong cách, có lẽ cũng hơi bụi. Chẳng sao cả, tôikhông thích người khác nhìn tôi như nhìn một con búp bê dễ thương, tôithích một thế giới riêng. Tôi nhìn thẳng vào tên Kẻ Caro- tạm gọi hắnnhư vậy đi- chờ xem hắn sẽ nói gì.Khẽ ngước mắt lên nhưng không dám nhìn thẳng tôi, hắn nói:-Chị thích quả nào, chọn đi!Trời, hắn gọi tôi là chị cơ đấy. mặc dù trông tôi có vẻ già dặn hơn hắnthật nhưng tôi không nghĩ hắn sẽ nói vậy. Hắn cao hơn tôi đến một cáiđầu, người hơi gầy, da trắng, cái miệng chúm chím như con gái và cáimũi cao. Nếu là con trai một gia đình giàu có thì hắn hẳn phải là mộthot-boy, tự nhiên tôi thấy vui vui vì chỉ riêng tôi phát hiện ra điều đó.Cũng dễ giải thích thôi, tôi có thói quen là đã nhìn cái gì thì sẽ nhìn thậtkĩ, không bỏ qua chi tiết nào vì tôi là một họa sĩ mà. Cái cách Kẻ Carochào hàng cũng đáng để tôi chú ý. Sao hắn biết tôi thích bóng bay, saobiết tôi sẽ mua? Dù sao thì tôi vẫn thấy thoải mái trước cách nói củahắn- không dài dòng, không khoa trương như những người bán hàngkhác.Xem qua một lượt, tôi chỉ vào quả bóng màu trắng và màu xanh da trời -đơn giản vì đó là hai màu tôi thích nhất. Hắn gỡ ra khỏi chùm bóng vàđưa cho tôi. Im lặng, cả hai chúng tôi đều im lặng. Chẳng sao cả, âmthanh từ những chiếc còi xe ôtô, xe máy, rồi tiếng cười nói của nhữngngười qua đường đủ để làm không khí hộn nhịp lên, với lại cũng chẳngcó gì đáng nói cả. Giá mỗi quả bóng với tôi chẳng còn lạ gì, thò tay vàotúi quần định lấy tiền để trả nhưng...tất cả các túi đều trống rỗng. Sao tôilại không đem theo tiền nhỉ? Lạ thật! Mà sao lại đúng vào lúc này chứ?Kẻ Carô nhìn tôi, không phải ánh mắt thúc giục, không phải chế giễucũng không phải là thông cảm. Dường như giờ hắn mới nhận ra đặc biệtcủa tôi, đúng ra là hắn thấy tôi buồn cười, có lẽ vậy. Hắn nhìn tôi chằmchặp còn tôi chẳng nói gì cả cũng không hề nhìn hắn một lần vì tôi rõhắn đang nhìn tôi, cái nhìn khiến hai gò má tôi nóng ran lên , chắc là ửnghồng nữa. Làm sao được đây? Lẽ nào lại chả lại bóng cho hắn, như vậythì xấu hổ lắm, với cả tội nghiệp hắn nữa...?Cả hai cùng lặng đi một lúc lâu. Tôi đang chờ xem hắn sẽ nói gì nhưngcó vẻ hắn cũng đang chờ tôi thì phải. Bỗng tôi chợt nhớ ra, tôi cần vẻ vàhắn...không thể bỏ qua được, một con người như hắn cũng đáng để tôivẽ lắm chứ.Rất đặc biệt và đây đúng là một cơ hội. Tôi mỉm cười rồi nóivới hắn:- Tớ đổi cho ấy một bức tranh lấy hai quả bóng bay được không?Tôi đoán hắn cũng trạc tuổi tôi nên có lẻ xưng hô như vậy là ổn. Hắnkhông nói gì chỉ gật nhẹ. Tôi vẫy hắn theo tôi đến một chỗ rất tuyệt. Conđường này sạch sẽ, hiếm có xe cộ qua lại, hai bên trồng bao nhiêu là câyxanh thế nên tôi chọn chỗ này để vẽ hắn. Tôi bảo hắn phải đứng yên,vẫn cái vẻ chìa cả chùm bóng bay cho tôi ban nãy và như một ngườimẫu ảnh chuyên nghiệp, hắn làm theo - không một lời càu nhàu. Khôngđể hắn sót ruột, tôi cố gắng tập trung hết mức để có thể hoành thành bứctranh mộ ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Phép màu từ những quả bóng bayPhép màu từ những quả bóng bayMột thằng con trai- đầu không đội mũ, tóc để như kiểu nhân vật trongtruyện tranh-hơi dài, đen và không rẽ mái, mặc một chiếc áo phông màuđen bên ngoài khoác chiếc áo sơ mi kẻ carô có vẻ đã cũ lắm rồi, tay áoxắn cao, còn cái quần jean bạc phếch thì cứ để dài chấm gót như vậy,chân hắn đi đôi giày bata cũ rích.Một thằng con trai- đầu không đội mũ, tóc để như kiểu nhân vật trongtruyện tranh-hơi dài, đen và không rẽ mái, mặc một chiếc áo phông màuđen bên ngoài khoác chiếc áo sơ mi kẻ carô có vẻ đã cũ lắm rồi, tay áoxắn cao, còn cái quần jean bạc phếch thì cứ để dài chấm gót như vậy,chân hắn đi đôi giày bata cũ rích. Tóm lại một câu là trông hắn rất bụi.Có vẻ như hắn chẳng nhìn ai hay nhìn cái gì cả, đôi mắt hắn sâu thămthẳm, cái nhìn xa tận trời mây. Điều đặc biệt là cái-hắn-cầm-trên-tay,không phải bộ đồ nghề đánh giày, không phải một sấp báo cũ, cũngkhông phải tập vé số- đó là thứ khiến tôi lần đầu tiên chú ý đến mộtthằng con trai bụi ngoài phố và hình như chưa bao giờ tôi quan sát tỉ mỉmột thằng con trai nào như vậy. hắn tiến lại chỗ tôi, như một điều tấtnhiên bởi hắn đang bán rong và tôi- như những người khác- cũng là mộtkhách hàng. Hắn chìa cả chùm bóng bay ra, không nhìn tôi. Dường nhưcái vẻ đặc biệt của một đứa con gái như tôi chẳng đáng để hắn chú ý- tôimặc áo sơ mi kẻ sọc, tóc cột một bên, hơi điệu chút nhưng trông nghịch,cũng mặc cái quần jean bạc phếch- tất nhiên là không bạc như của hắn,chân đi đôi giày thể thao màu xanh da trời và tay cầm một sấp giấy trắngvới vài cây cọ- đúng ra tôi không dừng lại ở đây, trước mặt hắn bởi tôicòn phải tìm một nơi lí tưởng để vẽ. Chắc chẳng ai ngờ tôi có biết vẽ bởitrông tôi chẳng có tí chất nghệ sĩ nào. Thực ra tôi cũng thích mặc váy,thích đi hài búp bê, thích thả tóc nhưng tôi chắc là tôi sẽ làm chúng bịbẩn và hỏng rất nhanh bởi tôi nghịch- tự tôi biết điều đó. Vì vậy mà tôiđã chọn cho mình một phong cách, có lẽ cũng hơi bụi. Chẳng sao cả, tôikhông thích người khác nhìn tôi như nhìn một con búp bê dễ thương, tôithích một thế giới riêng. Tôi nhìn thẳng vào tên Kẻ Caro- tạm gọi hắnnhư vậy đi- chờ xem hắn sẽ nói gì.Khẽ ngước mắt lên nhưng không dám nhìn thẳng tôi, hắn nói:-Chị thích quả nào, chọn đi!Trời, hắn gọi tôi là chị cơ đấy. mặc dù trông tôi có vẻ già dặn hơn hắnthật nhưng tôi không nghĩ hắn sẽ nói vậy. Hắn cao hơn tôi đến một cáiđầu, người hơi gầy, da trắng, cái miệng chúm chím như con gái và cáimũi cao. Nếu là con trai một gia đình giàu có thì hắn hẳn phải là mộthot-boy, tự nhiên tôi thấy vui vui vì chỉ riêng tôi phát hiện ra điều đó.Cũng dễ giải thích thôi, tôi có thói quen là đã nhìn cái gì thì sẽ nhìn thậtkĩ, không bỏ qua chi tiết nào vì tôi là một họa sĩ mà. Cái cách Kẻ Carochào hàng cũng đáng để tôi chú ý. Sao hắn biết tôi thích bóng bay, saobiết tôi sẽ mua? Dù sao thì tôi vẫn thấy thoải mái trước cách nói củahắn- không dài dòng, không khoa trương như những người bán hàngkhác.Xem qua một lượt, tôi chỉ vào quả bóng màu trắng và màu xanh da trời -đơn giản vì đó là hai màu tôi thích nhất. Hắn gỡ ra khỏi chùm bóng vàđưa cho tôi. Im lặng, cả hai chúng tôi đều im lặng. Chẳng sao cả, âmthanh từ những chiếc còi xe ôtô, xe máy, rồi tiếng cười nói của nhữngngười qua đường đủ để làm không khí hộn nhịp lên, với lại cũng chẳngcó gì đáng nói cả. Giá mỗi quả bóng với tôi chẳng còn lạ gì, thò tay vàotúi quần định lấy tiền để trả nhưng...tất cả các túi đều trống rỗng. Sao tôilại không đem theo tiền nhỉ? Lạ thật! Mà sao lại đúng vào lúc này chứ?Kẻ Carô nhìn tôi, không phải ánh mắt thúc giục, không phải chế giễucũng không phải là thông cảm. Dường như giờ hắn mới nhận ra đặc biệtcủa tôi, đúng ra là hắn thấy tôi buồn cười, có lẽ vậy. Hắn nhìn tôi chằmchặp còn tôi chẳng nói gì cả cũng không hề nhìn hắn một lần vì tôi rõhắn đang nhìn tôi, cái nhìn khiến hai gò má tôi nóng ran lên , chắc là ửnghồng nữa. Làm sao được đây? Lẽ nào lại chả lại bóng cho hắn, như vậythì xấu hổ lắm, với cả tội nghiệp hắn nữa...?Cả hai cùng lặng đi một lúc lâu. Tôi đang chờ xem hắn sẽ nói gì nhưngcó vẻ hắn cũng đang chờ tôi thì phải. Bỗng tôi chợt nhớ ra, tôi cần vẻ vàhắn...không thể bỏ qua được, một con người như hắn cũng đáng để tôivẽ lắm chứ.Rất đặc biệt và đây đúng là một cơ hội. Tôi mỉm cười rồi nóivới hắn:- Tớ đổi cho ấy một bức tranh lấy hai quả bóng bay được không?Tôi đoán hắn cũng trạc tuổi tôi nên có lẻ xưng hô như vậy là ổn. Hắnkhông nói gì chỉ gật nhẹ. Tôi vẫy hắn theo tôi đến một chỗ rất tuyệt. Conđường này sạch sẽ, hiếm có xe cộ qua lại, hai bên trồng bao nhiêu là câyxanh thế nên tôi chọn chỗ này để vẽ hắn. Tôi bảo hắn phải đứng yên,vẫn cái vẻ chìa cả chùm bóng bay cho tôi ban nãy và như một ngườimẫu ảnh chuyên nghiệp, hắn làm theo - không một lời càu nhàu. Khôngđể hắn sót ruột, tôi cố gắng tập trung hết mức để có thể hoành thành bứctranh mộ ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
hàn gắn tình yêu vết thương tình yêu mối tình đầu kỉ niệm tình đầu trải nghiệm tình yêuTài liệu cùng danh mục:
-
4 trang 336 1 0
-
hiến pháp mỹ được làm ra như thế nào: phần 1 - nxb thế giới
237 trang 285 0 0 -
6 trang 233 0 0
-
Truyện ngắn: Nếu biết trăm năm là hữu hạn
98 trang 182 0 0 -
7 trang 168 0 0
-
Kích thích trí sáng tạo qua những câu chuyện khoa học
139 trang 131 0 0 -
2 trang 126 0 0
-
totto-chan bên cửa sổ: phần 2 - nxb văn học
54 trang 106 0 0 -
10 trang 104 0 0
-
Tập truyện Bông trái quê nhà: Phần 1
66 trang 100 0 0
Tài liệu mới:
-
9 trang 0 0 0
-
105 trang 0 0 0
-
110 trang 0 0 0
-
110 trang 0 0 0
-
121 trang 0 0 0
-
108 trang 0 0 0
-
35 trang 0 0 0
-
Giải quyết vấn đề với ISP rogue
3 trang 2 0 0 -
27 trang 0 0 0
-
83 trang 0 0 0